Cô không biết mình đã bị bắt đến đây đã trôi qua bao lâu, nhưng hiện tại cô như không thể suy nghĩ được gì, từ vị trí bị đập vừa nãy bây giờ đã bắt đầu trở nên đau nhứt. Giống như bên trong đầu cô đang có con gì đó không ngừng nhảy nhót bên trong. Vừa choáng váng cũng vừa khó chịu.
Nơi đây giống như một nhà xưởng bị bỏ hoang, bốc lên những mùi ẩm mốc khó chịu, còn có một chút mùi gì đó rất tanh hôi.
Cái mùi này và cả cơn đau từ đầu, làm cô càng thêm nhứt nhói, trong miệng muốn trào ngược ra đồ ăn.
Cô cố gắng nhìn về hướng đám đàn ông kia, họ đang băng bó cho hai người bị thương. Một người thì dính đạn, một người thì bị đâm do gặp phải kẻ thù.
Hoàn cảnh có chút hoảng, nhưng đối diện vẫn luôn có người âm trầm ngồi ở nơi xa vẫn luôn không ngừng quan sát cô.
Là Lâm Quáng.
Tuổi hắn đúng là có chút lớn, có thể là gần với tuổi tác của Thẩm Tây Thừa. Vóc dáng hắn cao to cường tráng, nước da đen do bị cháy nắng, nhìn là biết dạng người không tầm thường.
Thần sắt cô nhợt nhạt, gương mặt không còn khí sắc hồng hào nào. Cô nhìn Lâm Quáng một cái rồi lại nhìn về đám đông kia, sau đó lại khó hiểu nhìn lại Lâm Quáng, giọng nói thiều thào yếu ớt:’‘Một tổ chức quy mô thế không có lấy một người giỏi về y học sao? Từ nãy giờ đã hơn mười phút nhưng tôi vẫn thấy máu vẫn không ngừng chảy ra, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/3369497/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.