Chương trước
Chương sau
Cô cầm cuốn sổ đỏ trong tay, lòng bàn tay cũng có chút nóng rác, ngơ ngẩn nhìn ảnh chụp trong ảnh đến xuất thần.

Hôm nay cả anh và cô đều mặc áo màu trắng, trước đó cô còn nghĩ là anh đổi phong cách ăn mặc, nào ngờ là vì mục đích này.

Đột nhiên cuốn sổ trong tay bị cướp mất, cô ngước nhìn anh. Thẩm Tây Thừa không có biểu cảm gì, đôi mắt đen thâm thuý nói ra lời chính trực:’‘Tốt nhất nên để anh cất.’’

Khúc Yên bị Thẩm Tây Thừa kéo lên xe, lái xe rời đi mất.

Thôi thì cứ bình thường hoá đi, cầu hôn thì việc lĩnh chức sổ đỏ không sớm thì muộn.

Khúc Yên bỏ chuyện này ra sau đầu, tò mò hỏi:’‘Đi ăn hả?’’

Thẩm Tây Thừa lắc đầu, nhìn cô nói:’‘Lấy so đo, thiết kế váy cưới. Sau đó rồi đi ăn sau.’’

‘‘Cái gì?! Anh không thấy như vậy là có nhanh quá rồi không?’’ Mặt mũi cô vừa thả lỏng lại nhăn nhó, giọng vì kinh ngạc mà có chút lớn. Cô vẫn chưa kịp thích ứng cái gì cả, vừa mới tiếp nhận mình vừa đăng kí kết hôn mà giờ anh còn lại…

Anh cúi đầu ghé sát cô:’‘Sớm hay muộn em cũng là vợ anh. Anh cho em thời gian bốn năm để chuẩn bị tâm lý, chứ không phải đến lúc cầu hôn thì em mới bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.’’

Khúc Yên vẫn là thích ứng không kịp, cúi đầu nói:’‘Nhưng mà ít nhất anh cũng phải nói cho em biết trước một tiếng chứ, anh làm việc toàn không cho em biết.’’

Thẩm Tây Thừa nhíu mày, khó hiểu nhìn cô:’‘Không phải anh từng nói với em rồi sao?’’

Khúc Yên phiền não bĩu môi:’‘Anh đúng là có nói qua nhưng em cho rằng là vài tháng nữa anh mới thực hiện, đâu nghĩ vừa về Trung Quốc liền làm đâu.’’



Anh lái bánh xe hướng tới ngã rẽ khác, chiếc xe phóng nhanh lên cây cầu vượt ở vị trí cao nhất, lúc này mới quay đầu nhìn cô.

Anh cười khẽ, tự trách bản thân:’‘Vậy phải trách anh không nói rõ ràng với Bà Thẩm, để Bà Thẩm không nắm rõ thời gian cụ thể.’’

Khúc Yên nhìn con đường lạ ở trước mặt, chưa kịp hỏi bên tai đã truyền tới giọng nói của Thẩm Tây Thừa:’‘Đến trung tâm thiết kế váy cưới cho em.’’

Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt kiên định như đã dần dần đoán ra:’‘Thẩm Tây Thừa, anh nói thật đi! Anh đã sớm chuẩn bị hết rồi đúng không?’’

Anh không chút giấu giếm:’‘Đúng vậy.’’ Môi anh cong lên, cười như không cười nhìn cô, sự ảm đảm trong mắt cũng có chút nhu tình, thâm thuý mà nhìn lại con đường phía trước.

Khúc Yên nhìn xương quai hàm anh tuấn của anh đến ngơ người một chút. Nhan sắc này dù nhìn thế nào cũng đều không thể đoán ra tuổi, nhưng nếu nhìn khí chất lạnh lùng cao quý này thì không ai nghĩ rằng đây là người có thân phận bình thường.

Hôm nay anh lại mặc áo sơ mi trắng, lại đặc biệt đẹp trai thiếu soái, tóc tai gọn gàng, trên cổ tay vẫn luôn đeo chiếc đồng hồ cô tặng. Ngoại trừ khi anh không nhịn nổi mà áp bức cô ra, thì cô vẫn chưa thấy anh tháo nó ra lần nào.

Nhan sắc này…không thể bớt đẹp trai một chút sao…

E hèm, dù gì…người đàn ông đẹp trai này cũng sẽ là chồng cô…cảm giác vẫn còn đọng lại chút không chân thật nào đó.

Thoáng chốc chiếc Ghost đen đã dừng lại ở một Trung Tâm thử váy cưới, nơi này diện tích rất lớn, chỉ thua kém Trung Tâm thương mại một vài phần. Cô nhìn vào tấm kính trong suốt của tầng một, bên trong có đặt những mẫu váy cưới trắng tinh khôi và một bộ vest dành cho chú rể.

Ngước lên nhìn đến bốn tầng phía trên cao, đều là những tấm kính thiết kế bằng loại kính đen không thể nhìn vào.

Thẩm Tây Thừa lái xe qua đường, lái trực tiếp vào trong gara của Trung Tâm Thử Váy Cưới, trầm tĩnh rồi đi tới mở cửa xe cho cô.

Vào đến cửa của cửa hàng, có một người đàn ông đi ra tiếp đón. Cung kính cúi đầu chào hỏi ‘‘Thẩm Tổng, Thẩm Phu Nhân, mời Ngài và Phu Nhân đi theo tôi.’’



Đi theo người đàn ông đó vào thang máy được mạ vàng, bàn tay đeo găng tay màu đen rất có phong thái chuyên nghiệp, ấn vào tầng cao nhất.

Lên đến tầng cao nhất, người đàn ông đó lại nghiêng người chủ động nhường cho anh và cô đi trước. Thẩm Tây Thừa cúi đầu nhìn cô, gắt gao nắm lấy bàn tay cô. Dẫn cô ra ngoài.

Người đàn ông ở phía sau là chuyên viên làm trang sức, đương nhiên đã có xem qua màn cầu hôn của anh dành cho cô.

Phu Nhân Thẩm vừa trẻ lại còn đẹp hơn trong ảnh chụp, Thẩm Tổng cũng là người đàn ông đẹp trai khó đoán tuổi. Nhìn anh cũng chỉ có thể nhìn ra là ngoài ba mươi, không ai nghĩ rằng anh thật sự đã bốn mươi mốt.

Sau khi vào trong phòng, người đàn ông đó không đi vào theo. Trước tiên là lấy số đo cơ thể Khúc Yên, là một người phụ nữ trung niên, mời cô vào phòng thay đồ kéo rèm che lại, bảo rằng anh ngồi trên sofa đợi một chút.

Váy cưới được thiết kế riêng đương nhiên phải cần số đo chuẩn, cô lại sợ mình ở Trung Quốc mấy ngày nay ăn uống đầy đủ lại tăng cân, nên khi người phụ nữ đó đề nghị lấy số đo cô cũng không có ý kiến gì.

Nhà thiết kế nhìn số đo liền biết dáng cô là dáng người gì. Sau khi mặc lại đồ xong đi ra ngoài Khúc Yên và nhà thiết kế ngồi xuống sofa, Thẩm Tây Thừa toàn quyền cho cô quyết định. Nghe theo sở thích của cô mà thiết kế váy cưới.

Chọn ba chiếc váy. Một chiếc váy đuôi cá và một chiếc váy tựa như váy của công chúa Aurora, kết hợp với vai nữ hoàng tôn lên bả vai mảnh mai và vòng eo thon gọn, hai chiếc váy này chỉ dùng để chụp ảnh cưới của cả hai người.

Váy cưới với kiểu dáng dài tay, đến phần tà váy lại có nhiều lớp bồng bềnh và hai bên có tà váy ngắn, phía trong là những tà váy đuôi dài năm mét.

Khúc Yên sau khi quyết định xong. Bên ngoài người đàn ông vừa rồi lại bước vào, cười gật đầu ngồi xuống.

Giới thiệu rằng mình là người sẽ trang trí váy cưới, nhận lệnh của anh mà đã sưu tầm rất nhiều kim cương và nhiều loại đá quý khác để đính lên váy mặc.

Khúc Yên kinh ngạc nhìn Thẩm Tây Thừa, anh cúi đầu nhìn sâu vào ánh mắt cô hồi lâu. Cười nhẹ thâm trầm nói:’‘Cứ theo ý em thích. Không cần lo gì cả.’’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.