Đến khi ngồi vào trong xe cô vẫn còn ôm cục tức trong bụng, đến khi xe dừng lại, Khúc Yên mới mở mắt ra. Vừa mở mắt đập vào mắt cô là dinh thự Thẩm Yên Viên.
Cô không thể tin nổi mà mở to mắt, quay sang nhìn anh:’‘Đừng bảo anh đưa em về đây là để ăn sáng đó chứ?!’’
Thẩm Tây Thừa ấn nút mở khoá cửa xe, nhìn cô gật đầu.
Khúc Yên nhìn động tác mở chốt khoá xe của anh, máu xém chút nữa đã dồn đến não.
Ha, còn khoá chốt xe không cho cô xuống. Đúng là tên cáo già mà!
‘‘Đồ ăn ở nhà hàng không dinh dưỡng, anh đưa em về đây ăn với anh.’’ Anh giải thích.
Cô bất mãn tới mức đầu sắp nổ tung:’‘Anh đến Ôn gia đưa em về đây ăn sáng với anh, sau đó anh lại đưa em về Ôn gia?’’
Anh thản nhiên gật đầu, thấp giọng:’‘Ừ.’’
Cô day day trán mình, lẩm bẩm trong miệng:’‘Tại sao trên đời này còn có người rảnh rỗi tới mức khiến mình phát cáu thế này chứ!’’
Thẩm Tây Thừa cúi người đến gần sát với cô, bắt đầu đàm phán:’‘Không bằng chuyển đến đây sống cùng anh, sau này tiết kiệm không ít thời gian làm một số chuyện.’’
Gương mặt cô ngay lập tức đỏ ửng lên, đẩy người anh ra:’‘Lưu manh!’’
Dây an toàn của cô đã được anh mở ra, Khúc Yên mở cửa xe bước xuống. Đến khi ngồi vào bàn ăn phòng bếp, không biết là cô đang suy nghĩ cái gì mà thở dài một cái, rất mệt mỏi với những gì anh làm trong buổi sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/3357498/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.