Một lát sau cô chào tạm biệt mọi người, xoay lưng tiến vào cửa sân bay. Thẩm Tây Thừa im lặng hình cô. Bóng lưng ấy mãi khắc sâu vào trong trí nhớ của anh.
Cô đến sân bay khá sớm, ngồi ở nhà nhà ăn hạng thương gia dùng bữa. Đang ăn được nửa bữa ghế đối diện đã có người ngồi xuống.
Khúc Yên lịch sử nói:’‘Xin lỗi, anh không thể ngồi đây.’’
Cô nhìn tây trang là biết là đàn ông, nhà ăn thương gia này rất rộng. Làm sao có thể thiếu ghế cho khách ngồi được, chỉ có thể tiếp cận nhằm mục đích khác.
Nhưng khi cô vừa nhìn mặt người đàn ông ngồi đối diện, kinh ngạc thốt lên.
‘‘Thẩm Tây Thừa?’’
‘‘Sao anh lại ở đây?’’
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, cong môi:’‘Đến để dùng bữa.’’
Khúc Yên chớp chớp mắt. Sau đó “À” một cái, bắt đầu trêu chọc:’‘Đồ ăn ở dinh thự không hợp với anh sao? Cũng không đi làm nữa à?’’
Thẩm Tây Thừa liếc cô:’‘Em nói thêm nữa thử xem. Xem anh có huỷ chuyến bay của em không.’’
Khúc Yên bĩu môi, ngồi đó vừa ăn vừa trò chuyện cùng Thẩm Tây Thừa.
Đến gần giờ bay có người nói vào loa thông báo đến chuyến bay kế tiếp, Khúc Yên đứng dậy kéo tay cầm ra, nói với anh:’‘Em đi nha.’’
Thẩm Tây Thừa tiến tới nâng cằm cô, cúi đầu hôn cô ngay chỗ đông người.
Sau đó anh buông cô ra, gật đầu với cô.
Anh nhẹ giọng nói, lời nói nhẹ nhàng như lông hồng nhưng lại nặng hơn cả đá:’‘Tiểu Yên, nên nhớ em phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/3344549/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.