Một lát sau cô chào tạm biệt mọi người, xoay lưng tiến vào cửa sân bay. Thẩm Tây Thừa im lặng hình cô. Bóng lưng ấy mãi khắc sâu vào trong trí nhớ của anh.
Cô đến sân bay khá sớm, ngồi ở nhà nhà ăn hạng thương gia dùng bữa. Đang ăn được nửa bữa ghế đối diện đã có người ngồi xuống.
Khúc Yên lịch sử nói:’‘Xin lỗi, anh không thể ngồi đây.’’
Cô nhìn tây trang là biết là đàn ông, nhà ăn thương gia này rất rộng. Làm sao có thể thiếu ghế cho khách ngồi được, chỉ có thể tiếp cận nhằm mục đích khác.
Nhưng khi cô vừa nhìn mặt người đàn ông ngồi đối diện, kinh ngạc thốt lên.
‘‘Thẩm Tây Thừa?’’
‘‘Sao anh lại ở đây?’’
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, cong môi:’‘Đến để dùng bữa.’’
Khúc Yên chớp chớp mắt. Sau đó “À” một cái, bắt đầu trêu chọc:’‘Đồ ăn ở dinh thự không hợp với anh sao? Cũng không đi làm nữa à?’’
Thẩm Tây Thừa liếc cô:’‘Em nói thêm nữa thử xem. Xem anh có huỷ chuyến bay của em không.’’
Khúc Yên bĩu môi, ngồi đó vừa ăn vừa trò chuyện cùng Thẩm Tây Thừa.
Đến gần giờ bay có người nói vào loa thông báo đến chuyến bay kế tiếp, Khúc Yên đứng dậy kéo tay cầm ra, nói với anh:’‘Em đi nha.’’
Thẩm Tây Thừa tiến tới nâng cằm cô, cúi đầu hôn cô ngay chỗ đông người.
Sau đó anh buông cô ra, gật đầu với cô.
Anh nhẹ giọng nói, lời nói nhẹ nhàng như lông hồng nhưng lại nặng hơn cả đá:’‘Tiểu Yên, nên nhớ em phải sống tốt, tương lai phải thật suông sẻ. Anh ở đây đợi em về.’’
Thẩm Tây Thừa dịu dàng nhìn cô cười, trong mắt có chút không nỡ để cô rời đi.
Khúc Yên lần cuối cùng quay lại nhìn anh là lúc cô sắp vào trong khoang máy bay, cô mỉm cười vẫy tay chào anh.
…
Đợi đến khi chuyến bay ấy cất cánh, rất lâu sau đó Thẩm Tây Thừa vẫn chưa rời đi, trong lòng vừa trĩu nặng vừa bứt rứt không gì diễn tả được.
Cô nhóc của anh, cần ba năm để trưởng thành…
Khúc Yên đến Anh, Thành Phố Oxford sinh sống và làm quen dần cuộc sống ở đó. Cô dọn vào căn hộ mà cha đã mua dành tặng cho cô. Tên chủ nhà là Khúc Yên.
Trong một tháng đầu cô ở Anh có một thứ cô cần phải quen dần chính là khẩu vị của mình. Nhiều lúc cô nhớ đến những món Trung Quốc tới mức phải tự thân vào bếp.
Đôi khi cô đang làm bài tập Toán Cấp Cao lại thơ thẩn đăm chiêu suy nghĩ gì đó, đôi lúc Ernesta còn bắt gặp Khúc Yên như người vô hồn nhìn ra cửa sổ vào lúc giữa đêm. Tình trạng xảy ra cứ chầm chậm sinh sôi trong lòng.
Ngày hai mươi tháng chín, sinh nhật tuổi mười tám cô tổ chức đơn giản tại căn hộ cô. Gồm có nhóm Mạc Hàn và cả Ernesta.
Nhắc tới nhóm Mạc Hàn, họ cũng đã gia nhập vào căn hộ hai tầng màu trắng của cô, ở đó học tập cùng nhau, cùng nhau sống tại căn hộ của cô, mỗi người một phòng, việc ai thì người đó làm. Còn Ernesta cứ cách vài ngày lại đến căn hộ cô xem xét tiến độ học tập của cả nhóm, sau đó có lỗi sai thì sẽ sửa rồi lại giải.
Đến cuối tháng Mười Hai là đến dịp giáng sinh, thời điểm đó tuyết rơi muốn phủ lấy hết những ánh đèn giáng sinh thiên thần và đồ trang trí trên phố Oxford, đèn dây được treo trên con đường của con phố, những toà nhà cao tầng luôn có khách tiến vào, càng nhìn đúng là không thể không buông thả bản thân trong tối hôm nay.
Trên con phố lung linh những màu sắc bởi nhiều ánh đèn, đẹp tới mức ngẩn ngơ, đây là năm đầu tiên cô đến Anh, cũng là năm đầu tiên cô đón Giáng Sinh một mình.
Khúc Yên và nhóm Mạc Hàn hết chụp ảnh đường phố lại vào trong nhà hàng ăn uống, sau đó đi tiệm sách thư giãn rồi cuối cùng tìm đến bảo tàng Natural History Museum thăm quan.
Kết thúc chuyến đi chơi là tới tận gần hai giờ sáng, tuyết bên ngoài rơi mỗi lúc một nhiều. Khúc Yên vừa tắm xong đi tới ngồi trên bàn học, tìm vài tấm ảnh ưng ý đăng trên Weibo.
Đây có lẽ là hoạt động đầu tiên cô đăng aaj bốn tháng sang Anh, mọi thông tin trang mạng cô đã từ từ ít sử dụng lại. Toàn tâm chú ý đến những môn mình sẽ gặp phải khi vào Đại Học
Khúc Yên ở Anh đến khi qua Tết, cô dù có báo lại cho cha mẹ rằng cô sẽ không về đón tết cùng họ lại bị ông mắng cho một trận, sau đó tức giận ngắt máy.
Còn về phía Thẩm Tây Thừa, Tết năm nay lại ảm đạm hơn rất nhiều. Chỉ có Bạc Kiêu Arja và Ôn Thành Uy, Khúc Nhã Tinh đã đến trung tâm khu đô thị đắc đỏ đón năm mới cùng nhau.
Anh lạnh nhạt liếc nhìn màn pháo hoa ngay lúc giữa đêm, những ngọn pháo chiếu sáng cả màu trời đêm, thế nhưng lòng anh không một điểm vui vẻ.
Anh còn nhớ rất rõ Tết năm trước khi đang đứng xem pháo hoa Khúc Yên có thủ thỉ nói vào tai anh, nói rằng cô rất muốn đón pháo hoa năm tiếp theo với anh. Thế mà giờ cô chính cô không giữ lời hứa.
Thẩm Tây Thừa ném những suy nghĩ đó ra sau đầu, khác với không khí vui vẻ khi sang năm mới của mọi người, trong văn phòng của Tổng Giám Đốc lại là một mảnh âm u đến tối đen, anh không có hứng thú với màn pháo hoa hoặc việc đón năm mới, xoay ghế ngồi ngay ngắn lại, chỉnh tề tiếp tục làm việc. Bỏ lại cảnh đẹp ở phía xa xôi ở đằng sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]