Chương trước
Chương sau
Thẩm Tây Thừa lướt qua Bạc Kiêu đang trố mắt kinh ngạc nhìn anh. Anh đi tới, trong mắt mang theo ý tức giận, thế nhưng động tác cúi người bế cô lên rất cẩn thận.

Một mạch bế cô về lại giường mình.

Vừa đặt cô ngồi xuống giường, anh đặt bịch truyền dịch lên cây treo. Sau đó rũ mi xuống nhìn cô.

Khúc Yên cúi đầu tay xoắn vào nhau, trong như đang hối lỗi.

Nhìn máu từ mu bàn tay cô chảy xuống, anh nhắm mắt hít thở sâu. Lấy khăn giấy rồi cầm tay cô lau nhẹ vết máu vừa chảy.

Khúc Yên khi chạm mắt với anh thì không kịp né đi, anh hai tay anh ôm lấy mặt cô. Cúi đầu hôn lên môi cô vang lên vài tiếng hôn “chụt chụt” liên tiếp.

Thẩm Tây Thừa nheo đôi chân mày lại, nguy hiểm nhìn cô, nhịn không được mắng cô :''Mẹ nó, ông đây nhịn em từ hôm em tự ý truyền máu cho Ôn Thành Uy tới giờ rồi đấy. Chuyện đó anh còn chưa xử lý em, em còn định tăng thêm tội? Nếu bây giờ em còn đi ra khỏi căn phòng này, đừng trách anh cả đời này nhốt em ở chỗ anh, đến lúc đó đừng có khóc lóc đòi đi du học gì trước mặt anh hết. Hậu quả thì chỉ có em là chịu thiệt thôi. Ngoài ra anh sẽ được hưởng lợi, không tin em cứ thử xem.''

Ngay sau đó, quả nhiên cô đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Có vài lần cô muốn hỏi Khúc Nhã Tinh đang ở đâu, nhưng lại bị ánh mắt của anh làm cho nói năng không được. Cứ thế cô ở trong bệnh viện dưới sự chăm sóc của anh tận một tuần liền.

Cô thật sự rất muốn hỏi, chỉ truyền máu có một chút có nhất thiết phải ở bệnh viện tận một tuần không, anh hệt như người cha già. Đôi khi còn khó tính hơn cả Ôn Thành Uy.

Đến khi cô xuất viện, Khúc Yên muốn đến thăm Ôn Thành Uy. Lần này Thẩm Tây Thừa chủ động dẫn cô đến chỗ của ông, cha cô vẫn còn nằm ngủ trên giường. Từ một tuần trước vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bên cạnh ông là Dì Mai và Khúc Nhã Tinh.



Theo như lời anh nói thì Khúc Nhã Tinh đã không rời khỏi giường bệnh của Ôn Thành Uy trong suốt một tuần nay.

Thẩm Tây Thừa còn nói cha cô cần điều trị một số thứ. Họ cần thời gian để quan sát và xem xét xem ông tỉnh lại sẽ có triệu chứng gì hay không, nếu bị nhiễm trùng máu hay có vấn đề gì về xương thì bác sĩ chuyên môn sẽ điều trị nhanh chóng.

Thật ra mấy cái này anh không hề nói với cô, anh chỉ nói Ôn Thành Uy vẫn còn đang điều trị. Những thứ khác chính là cô đọc sách nhiều rồi tự biết.

Khúc Yên vào trong phòng chưa được mười lăm phút Khúc Nhã Tinh đã bảo Thẩm Tây Thừa đưa cô trở về.

.

Anh nắm lấy cánh tay muốn kéo cô đi nhưng cô vẫn quyến luyến nhìn chằm chằm Ôn Thành Uy.

Khúc Nhã Tinh hiểu suy nghĩ của cô, nhưng cũng biết cô rất ghét mùi trong bệnh viện. Lãnh đạm nói :''Con trở về cùng cậu ta đi. Ở đây có mẹ rồi.''

Khúc Yên chớp mắt nhìn Khúc Nhã Tinh, cúi gầm mặt thật lâu sau mới gật đầu.

.

Thẩm Tây Thừa trở Khúc Yên đi được một đoạn mới nhận ra con đường này không phải về nhà mình.

Cô khó hiểu nhìn anh :''Anh định đưa tôi đi đâu?''



''Còn đi đâu nữa?''

Khúc Yên như đần ra, trên đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng :''Là sao?''

''Về nhà anh.'' Anh cong môi cười nhạt.

Gương mặt Khúc Yên bắt đầu có chút biến sắc, đến cả hít thở cũng chậm đi nửa nhịp :''Không!''

Cô kiên định nhìn anh :''Thẩm Tây Thừa, tôi muốn về lại Ôn Gia. Nếu anh cảm thấy phiền thì trả di động cho tôi rồi thả tôi xuống giữa đường.'' Cô vừa nói, tay trong vô thức đặt lên tay nắm cửa như thật sự muốn xuống xe. Thế nhưng di động, bóp tiền và hộ chiếu của cô Thẩm Tây Thừa vẫn đang giữ. Muốn đi cũng không có cách để đi.

Chỉ còn vài ngày nữa là điểm thi cô sẽ được công bố, mấy cái giấy tờ muốn làm lại thật sự sẽ tốn không ít thời gian. Anh giam cô ở Mỹ một tuần liền, trả về thì lại bị anh nhốt trong phòng vip bệnh viện thêm một tuần nữa. Mấy cái như bài luận cô vẫn chưa xem rồi quyết định lại nên lấy bài nào để nộp. Nếu thật sự làm lại mấy giấy tờ như hộ chiếu chắc chắn cô sẽ bận đến mức không còn thời gian nghỉ ngơi mấy.

Thật anh không trả lời, Khúc Yên nhẹ giọng, uất ức nhìn Thẩm Tây Thừa :''Nè, anh có nghe tôi nói không?''

''Anh cho em hai phương án để giải quyết vấn đề. Một là gọi anh một tiếng “anh yêu”. Hai là, tự mình tìm. Không khó tìm đâu, nó toàn nằm trên người anh thôi, còn muốn biết ở đâu thì phải để em tự tìm rồi.''

Khúc Yên như cứng đờ, quay mặt ra cửa sổ hít thở sâu kiềm chế tức giận. Quay lại nhìn anh cười nhạt :''Còn phương án nào khác không?''

Thẩm Tây Thừa nhìn cô, cong khoé môi :''Hôn anh một cái. Trong quá trình hôn nếu em đáp trả nhiệt tình thì anh sẽ đưa em về Ôn Gia. Đảm bảo sẽ không thất hứa.''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.