Khi ngồi vào trong xe, Khúc Yên cắn môi chần chừ một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi :''Này, anh có thể trả di động cho tôi được không?''
''Có việc?'' Thẩm Tây Thừa nghiên đầu hỏi.
Khúc Yên chớp chớp mắt, không tự nhiên nói :''Tôi..tôi qua đêm bên ngoài như thế cũng nên báo lại cho mẹ tôi một tiếng.'.
Anh nhìn thấu suy nghĩ cô nhưng vẫn cự tuyệt nói :''Anh đã báo với Khúc Nhã Tinh từ tối qua. Em đừng bận tâm.''
Khúc Yên nghe câu trả lời nằm ngoài dự tính, trong lòng đột nhiên dâng lên chút bất an
Cô cảm thấy Thẩm Tây Thừa thật sự rất khó để bị lừa gạt, bây giờ cô không biết nên dùng cách gì để gạt được anh, cũng không biết dùng cách gì khiến anh trả lại di động cho cô.
Nếu có thể lấy lại di động, cô chỉ cần gửi định vị rồi bảo Mạc Hàn đến là mọi thứ đều không còn là vấn đề gì.
Thế nhưng mọi kế hoạch của cô từ trong trứng đã chết ngủm rồi, không lấy được di động thì làm sao có thể bảo người đến cứu chứ?
Thẩm Tây Thừa nhìn qua Khúc Yên đang đăm chiếu nhìn ra cửa sổ, môi anh khẽ cong lên. Cô nhóc này đang suy tính bỏ trốn mà anh còn không biết sao? Mấy cái suy nghĩ không thể thực hiện đó nên chết từ trong trứng nước rồi.
Nhìn Khúc Yên đang suy tư tính toán kế hoạch, anh nhìn mà lại có chút buồn cười. Làm gì mà phải nghiêm trọng đến thế chứ? Chẳng phải chủ động hôn anh đến khi anh thoả mãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/3317634/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.