Nghĩ đến cảnh tượng phải bị một thứ gì đó sắc bén đâm vào da, cô lại không chịu nổi mà kích động lên.
Cô cứng đầu nhích người vào trong góc sofa, không có ý định cho anh thực hiện hành động tiếp theo của mình, cô vội lau mồ hôi trên trán, giọng có chút run:“Cháu cảm…cảm thấy không đáng…đến bệnh viện.”
Thẩm Tây Thừa im lặng.
Anh im lặng rất lâu, từ lúc hơi thở cô loạn nhịp đến khi đã khôi phục lại sự bình tĩnh vẫn chưa thấy anh nói gì, sự im lặng này càng làm Khúc Yên lo lắng hơn bội phần, sự yên tĩnh lại càng làm cô bất an thêm, tâm trạng cô bồn chồn, đôi mắt hoa đào diễm lệ chậm rãi ngước lên nhìn anh.
Anh nói:“Nếu cháu bảo là không cần thiết, tôi sẽ không ép.”
Khúc Yên thở xuống một hơi nặng trịch, có lẽ cuộc đời về sau sẽ không ít lần nữa cô sẽ vào bệnh viện, nhưng mà nếu không quá khẩn cấp hoặc là căn bệnh nhẹ cô sẽ nhất quyết không đến bệnh viện.
Anh vòng qua sofa dừng lại ở bên làm việc của mình, từ trong hộp tủ bàn làm việc anh rút ra vài tờ khăn giấy khô, đôi chân anh thon dài sải vài bước đã đến chỗ của Khúc Yên.
Anh hơi dừng động tác lại, sợ cô lại hoảng loạn với động tác của mình nên anh lại đưa khăn giấy cho cô. Khúc Yên mím môi nhận lấy, vẫn lễ phép nói “Cảm ơn” với anh.
Anh do dự:“Tối nay rảnh không?”
Cô chớp chớp mắt, lắc đầu:“Không ạ, cháu đi tiệc với cha cháu rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2601274/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.