Anh tối sẫm mặt mày, nhìn đâu đâu cũng có bóng dáng của trẻ em, đâu đâu cũng là sự tinh nghịch của đám nhóc nhỏ vui đùa vô cùng náo nhiệt. Nhưng đối với anh, đây chính là sự ồn ào. 
Anh nhắm mắt xoa dịu đi cơn nhứt đầu bởi tiếng la của đám nhóc đang đuổi bắt nhau mà ầm ĩ đó. 
Khúc Yên thấy sự khác thường của anh, ngó nghiên quan sát anh. 
Cô lo lắng hỏi:“Chú sao vậy?” 
Thẩm Tây Thừa khó chịu, lạnh giọng nói:“Quá ồn.” 
Cô nhìn vào bên trong khu vui chơi, để ý đến máy gắp thú nhồi bông. Cô khẽ mím môi. 
Khúc Yên từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình Mạc Hàn là bạn, nhìn thấy máy gắp thú bông đó cô lại nhớ đến vài chuyện kia xưa, giờ thì…có chút chua xót lẫn cô đơn. 
Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng anh lại cảm nhận được tâm trạng cô đang rơi xuống:“Cháu muốn một con thú nhồi bông. Giờ, hình như chẳng ai làm mấy chuyện dư thừa này đâu.” 
Anh im lặng nhìn cô, ngay lúc Khúc Yên xoay người tính rời đi thì lại bị một lực lớn kéo cô ôm vào trong lòng, Khúc Yên không kịp phòng bị đập mạnh người vào lồng ngực rắn chắc của anh. 
Khoang mũi ngập tràn mùi hương của anh, rất thơm cũng rất quyến rũ. 
Cô như bị hoa mắt, đầu cứ xoay như chong chóng. Một bàn tay xoa lấy đầu cô, giọng nói trầm ấm kế bên vành tai cô:“Sau này chỉ cần cháu muốn, tôi đều sẽ làm.” 
Thình thịch! 
Khúc Yên không thể kiểm soát nhịp tim 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2601249/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.