Từ Mỹ đến Trung rất lâu. Đi dù nhanh hay chậm cũng phải trên dưới mười tiếng ngồi máy bay. Bước xuống sân bay cô cảm thấy xương cốt mình giống như đã không còn nhanh nhẹn như trước.
Đi lại quá nhiều lần khiến cô vô cùng mệt mỏi, thời tiết ở Trung Hoa vẫn còn trong giai đoạn ôi bức của mùa hè, ánh nắng chiếu xuống mặt đất rồi hất đến chỗ cô làm da thịt cô nóng rực như con thiêu thân đang đậu cạnh bóng đèn, nóng muốn bóng cháy da thịt cô.
Khúc Yên mở nguồn di động, để vali và vài món hàng cầm tay đặt xuống đất. Màn hình cô bị chói nắng tới mức không thể nhìn rõ, cô trực tiếp gọi điện cho Thẩm Tây Thừa.
Cô đứng trước cửa sân bay không để ý ánh mắt của những người xung quanh mình mà chỉ cặm cụi nhìn vào di động mình, có một số người vừa lướt qua cô lại ngoảnh mặt lại nhìn cô, nhìn thôi cũng đủ thấy cô có bao nhiêu phần nổi bật trước đám đông.
Khúc Yên vì thời tiết nóng rắc mà đôi chân mày thanh tú từ nãy đến giờ cứ cau chặt lại, cả gương mặt đều lộ ra vẻ khó gần giống như những cậu ấm cô chiêu với tính cách ngạo mạn cùng khó chiều.
Vì thế, ngay trong ánh mắt đầu tiên nhìn cô họ vừa xuýt xoa vẻ đẹp mê hồn của cô, lại chả ai dám lại gần.
Chưa đến mười phút, đối diện chỗ cô đang đứng bỗng nhiên có một đôi giày da màu đen bóng loáng. Cô từ từ ngẩn đầu lên, có chút kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2601210/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.