Ôn Thành Uy là người giữ lời hứa, dù bận rộn đến đâu vẫn dành chút thời gian rảnh rỗi để chơi cùng con gái, ông chở Khúc Yên đến khu trò chơi là tầm khoảng 6 giờ. Đèn đường đã bắt đầu được bật, những ánh đèn đủ màu sắc sặc sỡ cũng trở nên vô cùng hài hòa.
Khúc Yên chơi cùng ông vui tới nổi miệng không ngừng cười tươi, tận tới khi thấy cô đã bắt đầu thấm mệt ông mới chở Khúc Yên trở về Ôn Gia.
Cha con cô đã ăn ở bên ngoài nên sau khi về phòng thì tắm rửa, ông lại bắt đầu bận rộn cùng đống tài liệu gì đấy. Khúc Yên lại buồn chán trở về phòng.
Ngã lưng xuống giường mà từ từ chìm vào giấc ngủ.
.
Khúc Yên đang chìm vào giấc ngủ ngon bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô lúc đầu vốn không để ý nhưng nó cứ liên tiếp làm phiền đến giấc ngủ của cô. Lười nhác cầm điện thoại, đôi mắt vẫn nhắm nghiềm nghe máy :''Alo, ai vậy?''
Thẩm Tây Thừa đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô khàn khàn liền biết cô đang trông giấc ngủ, thật sự là quên lời đã nói rồi sao?
''Là tôi.'' Giọng anh từ tính vang lên.
''Ừm. Chú Thẩm sao? Khuya rồi có gì vậy ạ?'' Cô chậm rì rì lên tiếng.
Anh nhíu mày :''Quên rồi?''
Cô mơ màng mở mắt :''Hả?''
Thẩm Tây Thừa :''Giờ là một giờ sáng. Qua “ngày mai” rồi. Em nên cho tôi câu trả lời.''
Anh nghe thấy tiếng hít thở của Khúc Yên, sau đó nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2601021/chuong-117.html