Khúc Yên hôm nay có chút mệt, nhắm mắt là liền ngủ thiếp đi. Cô nằm nghiên, hướng người ra cửa sổ, trên viền mắt vẫn còn hơi nước tích tụ.
Thẩm Tây Thừa cúi xuống nhìn, nhẹ tay đặt đồ ăn lên tủ đầu giường. Dạo gần đây anh thường lẻn vào phòng cô từ ban công. Khúc Yên khi ấy có hỏi tại sao anh có thể leo lên được trong khi đây là lầu 3, thì anh chỉ cười không trả lời.
Ánh sáng màu vàng nhạt từ cửa sổ rọi vào lờ mờ phản phất lên gương mặt Khúc Yên, cô vẫn yên tĩnh nằm đó ngủ ngon giấc.
Cảm giác phần giường bị lún sâu xuống Khúc Yên nheo mắt thức dậy, cô thấy một dáng người đang ngồi quay lưng về hướng cô. Tấm lưng này làm sao cô quên cho được.
Cô khẽ gọi :''Sao chú lại tới đây?''
Thẩm Tây Thừa nheo mắt, quay lại nhìn :''Gặp em.''
Khúc Yên nghi ngờ nhìn anh, sau đó quay mặt đi.
Anh hỏi :''Tại sao không trả lời tin nhắn?''
Anh nhìn vết rách trên môi cô có chút kinh ngạc, không nghĩ mình lại cắn mạnh tạo thành một vết thương dễ thấy thế này.
Cô nhún vai nói :''Trước đó chú cũng có trả lời em đâu. Em như hoà đi. Nhưng chú là đồ đáng ghét! Em sẽ không tha thứ cho chú!!''
Anh cau mày :''Tôi phát hiện tính cách Ôn Thành Uy dù lớn lên hơi nóng nảy nhưng lại dễ chiều, sao cậu ta lại có một cô con gái khó chiều đến thế chứ?''
Khúc Yên liếc nhìn anh một cái :''Không phải vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600710/chuong-135.html