Khúc Yên đi tới đứng cạnh Tô Nhiên Nhiên, nghe lời thầy Hạ căn dặn vài thứ rồi cũng để bọn họ lên xe, dĩ nhiên cô và Tô Nhiên Nhiên sẽ ngồi cạnh nhau. Họ chỉ đeo một chiếc balo nên để trên khoang đựng đồ trên đầu.
Sau đó Tô Nhiên Nhiên ngồi phía trong, cô ngồi ghế phía ngồi mà nghe Tô Nhiên Nhiên nói về những chuyện vui vẻ.
Tô Nhiên Nhiên đột nhiên chuyên chú nhìn cô:''Mắt cậu hơi đỏ thì phải. Khóc sao?''
Khúc Yên kinh ngạc làm như mới nhận ra:''Có sao? Tớ không biết.''
Thế là vấn đề đó Tô Nhiên Nhiên cũng không có nghi ngờ gì. Bánh xe di chuyển đi về hướng Nam rồi từ từ ra lộ cao tốc.
Ngay lúc này Thẩm Tây Thừa trở lại căn hộ cô dọn dẹp vài thứ, cô bảo sẽ đến khu huấn luyện một tuần. Thế thì trong một tuần đó cô sẽ vắng nhà, anh sẽ cách vài hôm đến đây để dọn dẹp.
Thẩm Tây Thừa thuần thục dọn dẹp lại đống sách vỡ trên bàn của Khúc Yên, đang thu dọn lại thấy một quyến vỡ nhỏ, trên quyển vở đó không có gì chỉ đơn giản là một bìa đen rất cứng. Anh mở ra xem, thì ra là quyển nhật kí.
Ngón tay anh dừng lại ở bìa quyển nhật kí một lúc, rồi mới từ từ mở ra.
Người ta thường nói nếu ai đó bị đè nén cảm xúc quá lâu sẽ có rất nhiều cách giải toả, có thể ca hát, đập phá, vẽ tranh hoặc viết lại nhật kí.
Khúc Yên cũng viết, anh yên tĩnh ngồi trên ghế xoay bàn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600686/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.