Khúc Yên vừa chột dạ vừa lo lắng, từ phía sau có tiếng nói:''Em biết cây xoài này là ai trồng không?''
Khúc Yên từ từ quay đầu lại, anh ta cũng đã thu tay về. Cô tội nghiệp nhìn anh ta, lắc lắc đầu.
Anh ta nhìn xuống hai trái xoài non trên tay cô, mỉm cười thân thiện:''Là tôi trồng.''
Khúc Yên nghe xong nín thở. Thấy Quách Hiển buông lỏng cảnh giác vọt đi.
Chưa chạy được năm bước thì có một bàn tay đặt lên vai cô, nói với giọng khổ sở:''Đồng chí Khúc Yên nhìn cây xoài của tôi xem còn trái nào không?''
Có chết cô cũng không dám quay đầu lại.
Từ từ anh ta đi tới đứng trước mặt cô, nhìn nét mặt tái xanh cô lại nghiêm giọng nói:''Ăn hết đi rồi tôi cho em về.''
Khúc Yên nhìn hai trái xoài, muốn cười mà bất thành.
Cô do dự cắn miếng đầu tiên, sau đó gương mặt nhăn nhó rồi rùng mình một cái.
Con mẹ nó, vừa chua vừa chát. Hình như cô còn cắn phải hột xoài non vào miệng luôn rồi.
Khi cô trở về phòng Nhan Tịch Nghi chột dạ không dám nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn đi tới xoa bóp vai cô với vẻ lấy lòng:''Khúc Tiểu Yên có mỏi vai không? Để tớ xoa bóp cho cậu.''
Khúc Yên đôi mắt đỏ viền quay lại nhìn Nhan Tịch Nghi:''Thứ hai mua trà sữa cho tớ!!''
Nhan Tịch Nghi cũng không keo kiệt, nghe xong liền đồng ý. Cố gắng dỗ dành Khúc Yên rất lâu cô mới chịu hết giận cô ấy.
Nhan Tịch Nghi thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600673/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.