Khúc Yên là lần đầu đi trực thăng, có chút kinh ngạc nhìn chiếc trực thăng có bốn ghế ngồi ở bốn góc vô cùng rộng, kế bên chỗ ngồi của cô có chiếc bàn nhỏ đựng đồ sang trọng. Nhìn cũng biết giá trị của chiếc trực thăng này vô cùng đắc đỏ, sự sang trọng bên trong cũng đã biết được giá trị của nó cao đến thế nào rồi.
Máy bay cất cánh bay về Bắc Thành.
Khúc Yên nhìn người phụ nữ ngồi chéo với mình:''À Dì có biết tại sao Tây Thừa lại gấp gáp muốn đưa cháu về không ạ?''
Tên gọi của Thẩm Tây Thừa không phải ai muốn là cũng có thể gọi được, người phụ nữ ngồi đối diện càng thêm kính cẩn và chuẩn mực hơn.
Người phụ nữ trung niên cười nhẹ:''Thưa cô Khúc, tôi không biết ạ.''
Trước khi bà rời đi Ông Thẩm đã có căn dặn, nếu cô có hỏi bất cứ đều gì cũng không được để tiết lộ.
Cô nhìn ra là bà ấy không muốn nói cho cô biết, thái độ kính cẩn có chừng mực, kín miệng và làm đúng bổn phận chức trách này thì Khúc Yên dù có hỏi cũng sẽ không biết được đáp án.
Cô xoa xoa bụng mình, cảm thấy có chút đói.
Tốc độ bay rất nhanh, khoảng mười lăm phút sau là đã bắt đầu hạ cánh. Bên dưới giống như là biển đêm nhưng chỉ duy nhất ngôi biệt thự của Thẩm Tây Thừa là vẫn còn sáng đèn, chiếc trực thăng từ từ hạ cánh xuống.
Cánh cửa được người phụ nữ đó mở ra, nhìn cô cúi đầu:''Mời cô Khúc.''
Khúc Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600662/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.