Trong phòng ngủ, Khúc Yên đã được thợ chuyên nghiệp trang điểm cho, vừa tôn lên sự ngọt ngào thuần khiết lại có sự xinh đẹp quyến rũ của thiếu nữ mới lớn, trong đôi mắt có sự ấm áp như ánh thái dương khiến người nhìn cảm thấy ấm áp và dễ chịu.
Khúc Yên bước xuống lầu, tiếng giày cao rót vang lên “lộp cộp” rồi ngừng lại, Khúc Yên đứng giữa phòng khách.
Cô nhìn qua một lượt ba người, không có ai lên tiếng mà chỉ mở to mắt nhìn cô.
Sự tin tự của Khúc Yên phút chốc giảm hơn phân nửa. Căng thẳng nhìn Thẩm Tây Thừa:''Không hợp sao ạ?''
Bạc Kiêu nghi hoặc nhìn hai người, có lẽ cô nghĩ rằng mắt thẩm mỹ của anh tốt nên Khúc Yên mới hỏi.
Thẩm Tây Thừa gật đầu, khoé môi hơi cong lên:''Không tồi.''
Bạc Kiêu ngay lập tức phản bác:''Gì mà không tồi. Cháu đừng nghe lời cậu ta nói nhảm. Rất rất đẹp. Trời ơi tôi cũng muốn có một cô bạn gái xinh như thế này.''
Ngay khi anh ta vừa nói xong nhắm mắt tận hưởng ngay lập tức có hai đôi mắt sắt lạnh hướng đến anh ta mà cạnh cáo, gương mặt Bạc Kiêu đang mơ mộng ảo tưởng thì lại rùng mình.
Mở mắt ra có chút bị doạ sợ, lắp bắp hỏi:''Sao, sao vậy?''
Ôn Thành Uy liếc Bạc Kiêu sau đó đứng dậy đi tới chỗ Khúc Yên.
Mái tóc dài thẳng đã làm cho hơi uốn sóng lại dịu dàng lại, nhu mì ngoan ngoãn. Tóc mái che trán cũng đã uốn nhẹ lại vén hết gần hết chỉ để lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600648/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.