Khi Khúc Yên ra ngoài không thèm sấy tóc đã ngồi xếp bằng chỗ bảo bối nhỏ đang nằm.
Trong lúc tắm cô cũng suy nghĩ vài cái tên.
Cô nói:''Em tên là Thất Thất. Thất Thất, em chính là Thất Thất, Thất Thất của Khúc Yên.''
Chú chó nhìn cô rồi sủa “gâu gâu”, chân nhỏ bám lên chân Khúc Yên, sau đó chui vào lòng cô.
Khúc Yên mềm nhũn lòng, đem chuồng sắt rồi mở hộp ra, đọc hướng dẫn rồi bắt đầu lắp.
Sau mười lăm phút Khúc Yên vẫn không thể nào lắp được, những thanh sắt có chút cứng làm tay cô hơi đỏ ửng. Suy nghĩ một hồi quyết định nhờ Thẩm Tây Thừa.
Đột nhiên có chút chột dạ, nảy giờ Khúc Yên có chút lãng quên Thẩm Tây Thừa, có lẽ vì thế mà sắc mặt anh mới không tốt chăng?
Khúc Yên vội lắc đầu, Thẩm Tây Thừa là ai chứ, đâu có ấu trĩ đến mức thế này.
Cô pha cho Thẩm Tây Thừa một ly cam ép, ngồi trên sofa dâng ly nước, giống như là đang dâng bảo vật cho vua:''Uống nước đi ạ.''
Thẩm Tây Thừa lắc đầu.
Cô chọt chọt vào cánh tay anh:''Này, giận em rồi hả?''
Anh đột nhiên nắm chặt tay cô, bóp chặt miệng cô cất giọng lạnh lùng:''Em rất thích cái cục đen đó nhỉ?''
Cô bị anh làm cho ngơ ngác, sau đó mới hiểu tại sao tính khí anh thất thường thế này.
Anh đang ghen, ghen với một con chó.
Khúc Yên cười tít mắt:''Này, anh ghen với chó hả?'' Cô cưng chiều véo cằm anh.
Thẩm Tây Thừa hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600635/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.