Một hồi sau khi pháo hoa kết thúc, Thẩm Tây Thừa nắm tay cô đứng dậy, cô vẫn là không nở bỏ hết đồ ăn này lại, cứ thế mà để lại trong túi đựng đồ rồi nắm tay anh đi vào trong biển người.
Đi gần đến cổng thì cô thấy một tiệm bán cài, cô mua một lượt hai chiếc cài tóc gấu màu hồng sau đó kéo anh rời khỏi con phố ăn vặt ồn ào đó.
Đi ra đến bên ngoài Khúc Yên hít thở sâu một hơi, đúng là dễ chịu hơn bên trong rất nhiều. Nhưng không khí cũng khá lạnh, anh mặc áo khoác vào cho cô.
Thấy anh cúi đầu Khúc Yên vội đeo một chiếc cài tóc tay gấu lên đầu anh, nhìn thấy hành động của cô anh cau chặt mày lại nhéo mạnh lên má cô một cái, nghe tiếng kêu đau của cô anh mới buông bàn tay ra.
Hôn vào chỗ vừa véo má cô.
Nhìn anh như chàng trai dễ thương hay cau có mặt mày, thật ra có chút buồn cười.
Hành mi dài anh rũ xuống, anh thâm trầm nhìn xuống cô, kéo cô tới một băng ghế đá trước gốc cây. Cô nghĩ anh muốn ngồi nghĩ ngơi nên cũng đi theo anh.
Nào ngờ Thẩm Tây Thừa đi vòng qua băng ghế, cô ngơ ngác :''Ể?''
Anh đột nhiên nắm bả vai cô, đè cô sau thân cây cổ thụ kia. Bóng người anh đổ xuống môi chạm môi sau đó tiến sâu vào trong.
Cô ư a vài tiếng cũng bị anh làm cho nhũn hết cả chân, cô sợ sẽ có người nhìn thấy, đến khi đó sẽ rất xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600623/chuong-190.html