Sau khi được Bùi Tri Viễn nhận lời, Vân Thanh ngày càng trở nên tinh vi, không còn dễ gạt gẫm cho qua chuyện. Bình thường không thể thiếu cuộc gọi tra xét, sau khi nghỉ đông lại càng thúc giục ngày ngày, "Anh còn mấy môn thi nữa Bùi Tri Viễn, thi xong anh được nghỉ đông phải không? Gì cơ, anh còn muốn đi làm thêm hả! Mọi người không về nhà ăn Tết sao, Tết ta ở lại trường ôn thi? Vé lễ hội xuân không dễ mua đâu, anh mua sớm chút đi!"
Đây là kiểu em trai gì đây, cảm giác như mọc thêm phụ huynh thì có.
Cuối cùng, Vân Thanh đưa ra một lời chắc nịch, "Anh đừng ép em lên thành phố truy sát anh!"
Bùi Tri Viễn nhìn ngày, "Chu Tuần đã về rồi."
"Trừ anh ra ai cũng về cả rồi!"
"Anh nhờ cậu ấy mang về cho em một thứ."
"... Cái gì vậy?"
Đó là một chiếc xe đạp leo núi rất đẹp mà Bùi Tri Viễn đã từng hứa với cậu.
Nhận được xe, Vân Thanh hào phóng nói, "Được rồi! Để em cho anh thêm mấy ngày nữa." Nếu không phải trời lạnh đường trơn không đi được, Vân Thanh chắc chắn sẽ đạp nó đi một vòng trong huyện.
Bùi Tri Viễn về nhà trước giao thừa một ngày, khi đến bến xe, trời mưa lất phất, anh kéo vali đi ra khỏi lối đi một chiều thì thấy một cậu thiếu niên trắng trẻo gầy gò đang cầm ô nhìn xung quanh. Bùi Tri Viễn vừa định giơ tay chào thì người đó đã tròn xoe mắt chạy tới chỗ anh, bầu trời u ám như được cậu cảm hóa, bất chợt trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-benh-tuong-lien/437568/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.