Vừa thốt ra câu đó Vân Thanh đã hối hận, cậu ở chung với Bùi Tri Viễn lâu đến thế, chỉ có cậu là cúi đầu hối lỗi, lời nói đó đã chặt đứt đường lui của cậu, bây giờ muốn làm hòa cũng chẳng còn bậc thang mà lùi. Đương nhiên cậu có thể mặt dày đi xin hòa, cậu không cần ba cái mặt mũi trước Bùi Tri Viễn, nhưng hiện tại cậu chợt không muốn làm thế.
Cậu sai thì có thể xin lỗi, Bùi Tri Viễn vô duyên vô cớ lạnh lùng với cậu, đến cả một câu giải thích cũng không có là vì sao?
Là anh trai thì ngon à.
Đúng là ngon thật.
Nam sinh cùng lớp tổ bên lại tìm tới, "Nhìn cái mặt đưa đám của mày kìa, sao ngày nào cũng trưng bộ mặt này thế hả, ầy thật là, tao thấy tâm trạng mày tệ sao không sắm một cái gương đi, xem lại cái mặt của mày." Dứt lời cậu ta còn định đi mượn gương cho cậu soi, Vân Thanh liếc mắt nhìn, "Mày thấy có phiền không? Tao chọc giận mày nên mày dòm ngó tao chằm chằm vậy hả?"
"Tao dòm mày còn cần trả tiền à? Tao dòm xem tao kém cạnh mày ở đâu, ai ngờ đâu đâu cũng hơn hẳn mày, không hiểu Hồ Đào để ý mày ở điểm nào."
"Ừ ừ ừ mày ghê gớm nhất, hai đứa mày trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."
"Cảm ơn, ngại quá."
Vân Thanh nghẹn lời.
Ngoại trừ ngày ngày lắm lời gây rối, cậu ta còn thích đọ sức với Vân Thanh, tiết thể dục nhất định phải chạy trước mặt cậu, phải giải xong bài toán, tới chỗ Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-benh-tuong-lien/437562/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.