"Này nhóc con!"
Trên đường về nhà, Vân Thanh chợt nghe giọng của người què, cậu quay đầu thì thấy người ở quán hàng đang vẫy tay với cậu, "Lại đây, uống với ba con một ly."
Trông có vẻ đã uống kha khá.
Dựng xe ở ven đường, Vân Thanh đi tới ngồi xuống. Gió đêm nóng nực toát vị của thiên nhiên, bà chủ cầm giấy bút đến, Vân Thanh gọi suất cơm rang, người què phất tay đặt thêm một đống xâu thịt.
"Con đang đi làm à?" Người què hỏi.
"Dạ."
"Kiếm tiền thế nào?"
"Cũng tạm."
Người què nhấp một ngụm rượu trắng, thật lâu sau mới thở dài, ông cầm ly rượu nhìn Vân Thanh, Vân Thanh do dự một lúc rồi lấy cái ly nhựa trong giỏ đựng đũa ra, để lên bàn chờ người què rót cho mình. Người què chỉ đổ vào một chút, "Dô, rượu trắng, con không uống rượu trắng được, nóng phát khiếp, uống bia thì không sao, mười sáu tuổi là có thể uống rồi."
Vân Thanh nhấp một hớp, quả nhiên cổ họng cay xè.
Bà chủ bưng cơm rang lên, ghé vào tai Vân Thanh nói nhỏ, "Ông ấy chờ con phải không, uống hơn nửa buổi rồi, hai ba con cứ từ từ nói chuyện với nhau."
Vân Thanh vùi đầu ăn cơm.
Người què thong thả uống một lát mới nói, "Tháng trước Tiểu Tuấn đi Hải Nam, con có biết không?"
Vân Thanh thầm nhủ trong lòng, con biết con khỉ.
'"Nó kiếm việc làm, còn khá có lợi nhuận! Nó gọi cho mẹ nó. Trước đó nó mang giày của con, gọi nhờ mẹ nó mua một đôi giống hệt trả lại cho con."
Ông cầm túi giấy bên cạnh bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-benh-tuong-lien/437560/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.