Càng vào trung tâm thành phố, bước vào trong phạm vi nam thành, tầm mắt dường như càng trống rỗng, trên đường phố bằng phẳng dầy cộm nặng nề những tuyết trắng như bạch ngọc không tỳ vết, khiến cho người ta không nỡ đặt chân lên.
“Cần tìm người may mắn sống sót không?”
Phụ cận trung tâm thành phố là khu vực phồn hoa nhất của Vi Thị, cũng là nơi mà vật tư phong phú nhất, ban đầu Liệt Dương vì sự quỷ dị khác thường của hai thành nam bắc mà không dễ dàng bước vào nam thành, bây giờ biết nguyên nhân rồi, những cố kỵ và nghi ngờ trong lòng cũng từ từ tản đi.
“Không cần, thu thập vật tư trước.” Thư Tầm vuốt tóc, giọng hết sức tùy ý nói.
Nam thành lớn như vậy muốn tìm một người nói đơn giản vậy sao, hơn nữa nhìn trước mắt, đứa bé gái nhỏ may mắn sống sót hẳn là đang cật lực trốn tránh bọn họ, cũng hết sức bài xích rời khỏi Vi Thị, có điều đột nhiên đối mặt với người xa lạ, nhất là đứa bé lại cực kỳ tò mò, phần lớn sẽ chọn cách âm thầm lén quan sát, vì vậy Thư Tầm mới quyết định chọn thu thập vật tư trước.
Phụ cận trung tâm thành phố quả thực vô cùng phồn hoa, hơn nữa nhìn dáng vẻ có lẽ trị an khi đó cũng rất tốt, ít ra thì những cửa tiệm cạnh đó giữ gìn cũng tương đối hoàn chỉnh, ngẫm ra trung tâm thành phố cũng là khu vực bảo hộ trọng điểm của cơ quan chấp pháp.
Lựa chọn đầu tiên của mấy người là một trung tâm mua sắm cực lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-bac-tam-bao-chuot/1731458/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.