Chương trước
Chương sau
Cả hai bên nhìn vào mắt nhau một hồi thì Ảnh Lục chen vào: "Thống lĩnh, ta đã mang hắn về rồi"

Ảnh Tứ dời mắt sang chỗ khác rồi quay sang những ảnh vệ đang luyện tập, nói bằng giọng lạnh hơn cả Hồng Hạ: "Nghỉ"

"Vâng"

Nhóm ảnh vệ hơn 200 người bắt đầu giải tán ra, ai náy đều một thân đầy mồ hôi ngồi dưới đất trước phòng của mình nên tạo thành một vòng tròn. Ảnh Lục, Ảnh Thất và Ảnh Ngũ vừa nghe vậy liền lặng lẽ né sang chỗ khác, Hồng Hạ thất vậy liền biết có chuyện gì đó chẳng lành sảy ra.

Ảnh Tứ từ từ xoay người tiến tới cái bàn, lấy ra hai cái roi 9 đốt bằng sắt màu đen tuyền rồi thình lình xoay người quất roi về hướng y, Hồng Hạ cũng nhanh nhẹn né sang một bên nên không bị cái roi đó quất cho banh xác, cái roi vừa quất xuống nền đất thôi mà đã khiến đất xới tung lên rồi, không biết quất chúng người sẽ có kết cục như thế nào nữa nhưng vừa nhìn là biết không có cái kết cục tốt rồi.

Y vừa né sang bên phải thì lại thấy có một cái roi khác quất từ bên trái, Hồng Hạ ngửa người né đòn rồi chống tay xuống đất thì cái roi kia quất vào tay Hồng Hạ nhưng cũng may là y dùng lực của tay mà đẩy cả người lên trên cao nhưng cái bao tay màu đen của y đã rời khỏi tay.

Bàn tay y trắng mõn mềm mại như nữ nhân, mà cổ tay của y có một tờ giấy đang được giấu ở trong ống tay áo kia, Ảnh Tứ nhìn Hồng Hạ ở trên cao như tính toán cái gì đó rồi vung tay.

Cái roi thình lình quất từ bên dưới mà quất lên chỗ Hồng Hạ, y xoay người né đòn đò thì còn đòn khác quất tới, Hồng Hạ nhanh chân đạp cái roi bên dưới để né. Cả hai bên vừa đánh vừa chặn nhưng hầu hết là Ảnh Tứ đều chiếm thế thượng phong, chặn hết mọi đòn đánh của Hồng Hạ và ép y đánh ở trên không, Hồng Hạ đang định đạp lên cái coi kia để nhảy lên cao hơn thì từ đằng xa xa có một luồn sát khí lao với tốc độ cực nhanh đến chỗ Hồng Hạ, theo bản năng thì y rút hai miếng vải màu trắng buốt từ hai bên eo ra, phất tay một cái hai miếng vải liền biến thành hai thanh kiếm sắng bén.

Hồng Hạ xoay người chém những thứ đó ra làm hai, vết cắt rất nuột và mềm mại như cắt đậu hủ, chém xong mấy thứ lạnh như băng kia y liền quay sang chặn đòn của Ảnh Tứ, Sau khi phát ra một tiếng keng thì Hồng Hạ liền tiếp đất.

Cuối cùng chân cũng được chạm đất, Hồng Hạ cho kiếm vào bao rồi quay sang cái thứ vừa tấn công mình, thứ đó là những cục băng nhọn hoắc nằm rải rác trên mặt đất, Hồng Hạ nhìn xung quanh nhưng không thấy người tấn công mình mình là ai. Lúc y đang lơ là thì Ảnh Tứ liền quất một roi về Hồng Hạ, y thình lình dơ tay lên cầm dây roi quất với tốc độ kinh khủng và lực sát thương cao nhưng tay y có vẻ như không có ảnh hưởng gì lớn, chỉ là bị xước nhẹ thôi.

Lại thêm một đòn khác đến từ sau eo, Hồng Hạ tiếp tục dùng tay chặn lại, nhưng mà y cảm thấy mất một vật gì đó. Bảo vật trong hộp đồng mà Hồng Hạ giấu đằng sau, ở bên trong đai lưng đã biến mất, y vừa xờ chúng cái hộp nhưng cảm nhận được trọng lượng của cái hộp đã nhẹ hơn rất nhiều.

Hồng Hạ hơi hoảng mà nhìn xung quanh xem có bị rớt ở đau nhưng mà không có liền nhanh tay lấy cái hộp đồng rồi mở ra, không có miếng ngọc bài màu đen ở trong này! Ảnh Lục thấy vậy liền hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

"Ảnh bài ta mất rồi"

Hồng Hạ vừa nói xong Ảnh Ngũ liền chen vào: "Ngọc bài? Ngươi cũng có ngọc bài à, nó như thế nào? Ta khá tò mò một tên nhìn giống quỷ vệ như ngươi có ngọc bài gì"

"..., cái này... mất hay không thì cũng không quan trọng lắm, nhưng mà hiện tại ta cũng đang cần nó"

Không quan trọng cái gì?! Đây là ngọc bài mà "hắn" đưa, mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng y cực kì lo lắng. Miếng ngọc này là quà tạ lỗi của "hắn" sau 85 năm chia cách đó, "hắn" nói là ngọc bài này có thể điều động một lực lượng hùng mạnh khá lớn của một nơi nào đó nhưng sau khi y nhận lấy thì không dám dùng, mà bây giờ y làm mất bảo vật rồi thì nói sao với "hắn" đây!?

Ảnh Thất bình thản nói: "Mất thì tìm thôi chứ sao ngươi hoảng loạn vậy, bộ thứ đó quan trọng lắm à?"

Ảnh Từ thình lình quất roi xuống đất rồi tạo ra tiếng chát xé trời, lạnh lùng nói: "Các ngươi vô tư nói chuyện với người ngoài quá nhỉ?"

Thế là cả ba im thin thít không hé nửa lời nào.

"..."

Hồng Hạ dần dần bình tĩnh lại, nghĩ xem lúc làm mất nó là từ khi nào... khoan đã, khi đang đánh nhau với Ảnh Tứ thì hình như là y có nghe được một tiếng đồ vật rơi ở bên phải nhưng mà lúc đó y không để tâm lắm, bây giờ nghĩ lại thì...

Hồng Hạ càng nghĩ lại càng hợp lí nên y liền phóng sang lối đi bên phải với tốc độ cực kì nhanh rồi tạo ra một luồn gió, Ảnh Lục, Ảnh Thất và Ảnh Ngũ ngớ người rồi nhìn nhau, đồng thanh nói: "Nhanh quá!" cho đến khi nhìn lại thì Ảnh Tứ cũng đã không còn ở đó.

Hồng Hạ vừa đi vừa nhìn xung quanh thì thấy có một thứ bò qua với tốc độ kinh khủng, y híp mắt quan sát hướng đi mà thứ vừa nãy vừa phóng qua rồi tiến tới, cùng lúc ấy Ảnh Tứ cũng có mặt ở đó nhưng y không thèm để hắn vào mắt.

Bỗng nhiên từ đằng sau chân Hồng Hạ phát ra một tiếng cộp, Hồng Hạ vừa nghe liền biết được thứ và chạm vừa này là cái gì thì y thình lình đạp mạnh ra phía sau rồi xoay người cầm thứ đó lên, nhưng mà vừa cầm lên thì y cảm nhận được vật đó rất trơn và mềm nên bóp chặt hơn.

Hồng Hạ nhìn lại thì thấy cái thứ đó là một cái... xúc tu? Nó có màu đỏ và trong suốt như nước vậy, thứ đó còn đang quấn lấy một cái ngọc bài hình tròn màu đen tuyền bóng nhẵn có chữ Ảnh được khắc ở trên đó cùng với nhiều hoa văn của nhiều loại hoa trông rất tinh xảo, Hồng Hạ giật lấy ngọc bài từ cái xúc tu đó rồi ném nó xuống và lấy ngọc bài chùi chùi vào vạt áo.

Nhưng mà sau khi ngước đầu lên thì đã thấy Ảnh Tứ ở trước mặt rồi, đúng vậy, Ảnh Tử đã chứng kiến chuyện đã sảy ra vừa nãy, cũng đã thấy được cái ngọc bài tinh xảo màu đen đó.

Sắc mặt Ảnh Tứ không được bình thường lắm, nhìn cứ như là miễn cưỡng và ngạc nhiên gộp lại rồi xuất hiện ở trên mặt hắn vậy nhưng cũng không thể hiện ra ngoài quá nhiều. Hồng Hạ hỏi:

"Gì vậy?"

"Hứ" hắn cũng không nói gì nhiều mà lướt qua Hồng Hạ rồi đi về phía trước. Hồng Hạ cũng không nghĩ nhiều mà cất ngọc bài vào chiếc hộp đồng rồi quay lại cái sân hồi nãy, nhưng khi quay lại thì đã không thấy ba người đó, còn một nửa của đội ảnh vệ đó thì không thấy đâu mà nửa còn lại đang luyện tập.

Mắt thấy hết chuyện, Hồng Hạ cũng không có lí do gì để ở đây nên cũng phải đi về thôi.

Quay về phòng không được bao lâu lại nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng xì xầm, Hồng Hạ tiến tới để nghe rõ hơn xem tiểu nha hoàn bên ngoài đang nói chuyện với ai, Ngọc nói:

"Tên Đỗ Xuyên sẽ giết mẫu thân chủ tử, đổi người với phu nhân đi rồi dẫn tới chỗ nào đó an toàn một chút"

"Vậy còn kế hoạch?"

"Cứ tiếp tục, cho đến khi hắn thỏa mãn và thả lỏng rồi thì dùng lưới trói tiên bắt hắn"

"Vâng"

Vừa kết thúc cuộc trò chuyện thì Hồng Hạ thình lình mở cửa phòng ra, ném thẳng vào mặt cô một câu thâm độc: "Quả nhiên ngươi là con chó dười trướng của tên cẩu nhật đó"

"..."

Cô ta lạnh lùng trừng Hồng Hạ, nói: "Điện Hạ cứ giữ mồm miệng thế kia làm khó nô tì lắm đó, để nô tì gọi người giúp điện hạ một tay"

Đây chẳng phải đang muốn đấu võ mồm với Hồng Hạ sao? Ẩn ý đằng sau câu nói mà Ngọc vừa nói là 'ngươi cứ nói như vậy thì xúc phạm chủ tử ta quá, để ta gọi người tới đánh gãy chân của ngươi', Y nói một câu khác:

"Ấy? không cần đâu xương ta "giòn" lắm, ngươi đi kiếm người khác đi" (Ấy, không cần đánh gãy chân ta đâu, xương ta cứng lắm đánh không đã, gọi chủ tử nhà ngươi ấy, xương tên đó giòn hơn ta)

"Nô tì chỉ sợ là kiếm không được người mà còn bị kiếm ngược lại ạ" (Ta chỉ sợ ngươi chưa kiếm được hắn mà lại bị hắn kiếm ngược lại rồi còn bị một trận đòn nhừ tử nữa đó)

"Đâu nào, bị kiếm ngược lại thì đã sao chứ, ta cứ thích chơi đá chọi đá như vậy đó chứ chơi lấy đá chọi trứng thì lỗ cho ta quá, bất công chủ tử nhà ngươi lại phải ăn vạ với đế quân ở trên đó rồi dán lệnh truy nã ta"

"..." Ngọc không còn câu nào thâm độc hơn câu vừa nãy của Hồng Hạ thế là cô đóng cửa lại rồi đứng ở ngoài, Hồng Hạ lải nhãi tiếp:

"Ấy, ta còn nhiều câu khác lắm ngươi muốn nghe không? Không muốn thì nghe ta nói nhé"

"Hừ, câm mồm đi, ta không muốn đấu võ mồm với các hạ"

"Được thôi"

Hồng Hạ vừa dướt lời thì cũng không nói gì nhiều mà lấy giấy bút ra vẽ tiếp bức họa, sau khi vài nét bút xong Hồng Hạ liền có một bức tranh hoàn thiện.

Nam nhân áo đỏ chói, tóc dài đen tuyền suôn mượt, một tay cầm dù mòng két tinh xảo đẹp mắt, tay còn lại đặt lên chuôi kiếm ở bên hông. Khuôn mặt người đó sáng ngời, vừa tinh ranh vừa tuấn tú, mủi cao mày rậm môi mỏng còn đang cười mỉm cùng với đôi mắt sáng như sao, vừa đẹp lại còn sắc bén khiến người khác nhìn vào là để lại ấn tượng ngay.

Nếu nhìn bức họa này ở góc độ khác thì nó sẽ cho người đó cảm giác quỷ dị vô cùng, đã quỷ rồi dị mà còn có cảm giác nguy hiểm với choáng ngợp, mà đã gặp người này rồi thì còn có cảm giác quỷ dị, nguy hiểm tăng gấp đôi.

Hồng hạ lấy ra một cái hộp có cùng kích thước với bức họa này rồi mở hộp ra, y để bức họa đó vào cái hộp cùng với nhiều bức họa khác và đóng lại rồi cất nó đi.

Sáng hôm sau, Ngọc bưng đồ ăn đến trước cửa phòng của Hồng Hạ, cô gõ cửa, nói:

"Điện hạ, nô tì mang đồ ăn cho người"

"Vào đi"

Tiểu Nhan Hoàn mở cửa bước vào phòng rồi đặt đồ ăn ở trên bàn, hương thơm của mùi thịt kho bay khắp phòng cùng phái bát cơm trắng tinh nóng hỏi, kế bên đó là một cái màn thầu nhân thịt trắng nõm mịn mà. Hồng Hạ để cuốn sách xuống bàn rồi lướt qua dĩa thức ăn rồi tiện tay cầm cái màn thầu và cắn một miếng, y phê bình:

"Không tồi, độc tố mạnh đấy, nếu là người khác thì đã bị ngất ngay tại chỗ, sau này nếu độc có hết đi chăng nữa thì cũng sẽ để lại di chứng như là bị liệt, bệnh nền, vị giác mất, giảm tuổi thọ, mà tiếc quá cơ thể cuẩ ta khỏe lắm không có ngất luôn hay là bị ảnh hưởng bởi độc tố như vậy đâu, nhiều lắm là bị sốt vài ngày thôi"

"Sao ngươi biết được là có độc"

"Dễ thôi, sống bên ngoài hoang dã ta ăn đủ các loại cây ngoài đó rồi hết lần này đến lần khác bị trúng độc rồi bị nhiều thứ khác có độc tấn công ta nữa, với kinh nghiệm của ta thì chỉ cần ngưởi được mùi là biết thứ ở trong cái màn thầu này là cái gì rồi, nếu ngươi muốn có một cơ thể chống lại được các độc tố thì ra ngoài cạp cỏ hít đất ấy"

"Ngươi có còn là con người không vậy?"

"Không"

"..."

Tiểu nha hoàn bất ngôn liền đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa bằng một cách bạo lực, Hồng Hạ nhét hết cái bánh bao vào miệng rồi phủi tay thì bên ngoài cửa sổ lại có tiếng nữ nhân:

"Hồng Hạ! Ngươi có muốn đi ảnh địa của chợ quỷ một chuyến không? Hôm qua cái tên Ảnh Ngũ không biết giữ mồm miệng mà đi rêu ráo khắp nơi là ngươi chặn được đòn của Ảnh Tứ nên bây giờ đồng đội với chủ của ta cũng khá muốn gặp ngươi"

"..." – Gì? Chủ tử của ngươi? Thiếu niên nguy hiểm đó? Ngươi đùa ta à?? Ta không muốn gây thêm rắc rối đâu, nha hoàn kia là đã rắc rối lắm rồi đó.

Hồng Hạ lập tức từ chối: "Không... ta đang bận"

Ảnh Lục mở cửa sổ ra, tiến tới chỗ Hồng Hạ đang ngồi rồi kéo y đi, Hồng Hạ đẩy Ảnh Lục ra nhưng cô lại bám chặt y quyết không buôn ra, cô nói:

"Nếu ngươi không đi thì ta bị cắt tiền lương năm nay đó! Chủ tử ta nói thế nào thì ta phải làm thế đó thôi ta không thể cãi lại được!!"

Hai người kéo qua kéo lại hết sức quyết liệt, nếu y không nương tay thì có thể kéo Ảnh Lục mạnh đến mức cô có thể ngã xấp mặt nhưng do cô là nữ nhân nên y không nỡ ra tay, kết quả là y bị kéo ra khỏi cửa sổ rồi lôi vào trận địa ở trên ngói.

Tại đại sảnh quỷ phủ của 8 quỷ vệ, Ảnh Lục kéo Hồng Hạ ra khỏi trận địa thì vừa mới ra khỏi trận địa thì Hồng Hạ hất tay Ảnh Lục ra, nói:

"Ta đã nói là không muốn đến rồi mà sao ngươi cứ kéo ta đi vây? Với lại ta đang bận, không rảnh đi chơi với ngươi"

Ảnh Lục phản lại: "Không rảnh sao? Ta thấy ngươi ngồi ở đó rất thản nhiên như công tử nhà người ta mà, vừa ăn lại vừa đọc sách nữa chứ"

"..."

"Ta đi báo chủ tử" nói xong Ảnh Lục xoay người đi về hướng khác, để lại Hồng Hạ ở trong đại sảnh quỷ địa đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.