Lão Đinh thừ người, lão đã sống một đời, trải bao biến loạn nên là người hiểu nhất tầm quan trọng của lương thực với đời sống người xưa. Nói không ngoa thì đúng với câu Dân dĩ thực vi tiên. Vua gọi là thiên tử, là con trời nhưng với người dân, thì cái ăn bỏ vào mồm vẫn là điều thực tế nhất. Ai làm cho họ ăn no, thì đấy mới là thiên tử. Nhà Trần cũng mới ở ngôi được 30, 40 năm. Ai biết được sau này còn thay đổi thế nào. Lương thực quan trọng nhất của người Việt là lúa nước. Để canh tác lúa nước tất nhiên quan trọng nhất là nước. Cần phải có sự phối hợp của một số lượng người lớn, cùng nhau quản lý hệ thống kênh mương trong một khu vực. Lý tưởng nhất là với đơn vị hành chính cấp làng xã. Không ai có thể một mình canh tác lúa nước được. Trong một cộng đồng nhỏ, người Việt cùng sinh sống, canh tác, đóng góp vào các dịch vụ công cộng trong làng như: đắp đê, nạo vét kênh mương và sinh hoạt văn hoá trong đó. Chính điều này làm nên bản sắc văn hoá làng xã của người Việt, có khi phép vua còn thua cả lệ làng.
Năng suất lúa của các giống lúa địa phương đã đến ngưỡng, dù có cố gắng chăm bón cũng không thể tăng thêm được nữa. Nay Bách lại cam đoan sẽ có một giống lúa năng suất cao gấp đôi, lại còn có một loại lương thực không cần canh tác trên chân ruộng chủ động nước. Thú thật là lão Đinh không tin lắm. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh những lời người thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-nong-su/214268/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.