Cuối năm, bọn gia nhân ở Hầu phủ đứa nào cũng muốn về trang viên. Đứa về rồi, kể cho đứa chưa về nghe khiến cho chúng háo hức. Tuy rằng chúng sống ở Tây Sơn Hầu Phủ đã là thoải mái nhất kinh thành rồi.
Người thành Thăng Long làm gia nhân cho người ta thì có ai không mong được tới Sơn Tây Hầu Phủ, nghe nói nhà bọn họ xa hoa nhất kinh thành. Ngày cho gia nhân ăn ba bữa, tiền thưởng đầy đủ. Còn nghe nói nha hoàn trong nhà làm vỡ món đồ quý cũng không bị đánh đòn, chỉ bị quản gia gõ đầu, nói “Lóng nga lóng ngóng, lần sau phải nhớ”. Nếu là nhà người khác sớm mất nửa cái mạng rồi.
Mỗi tháng những đứa có gia đình còn có bốn ngày được về nhà thăm cha mẹ, riêng điều này thôi đã khiến nha nhân nhà khác hâm mộ hoa mắt, quanh năm suốt tháng bị quý tộc coi như trâu ngựa, trừ cha mẹ ở ngoài cửa có thể cách đại môn nhìn con mình từ xa, muốn quang minh chính đại về nhà thì nằm mơ đi.
Chỉ có Sơn Tây Hầu Phủ dùng xe ngựa đưa nha hoàn phó dịch nghỉ luân phiên về nhà, Thăng Long mà có nha hoàn được một mình ra ngoài đi chơi, vậy nhất định là của Sơn Tây Hầu Phủ, quân tuần thành trên đường hỏi một câu: "Người Sơn Tây Hầu Phủ à?" Chỉ cần nha hoàn lấy yêu bài bằng gỗ, trên có hình cây Bách, quân tuần thành sẽ không quản tới nữa, tùy ngươi đi đâu thì đi.
Nhiều công tử ca kinh thành rất bất mãn với tên Hầu gia này. Có gì giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-nong-su/1180118/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.