Bách và Thái Đường được Cao Trường Cung đưa ra khỏi khu vực lau sậy, chắp tay cáo từ rồi quay lại ngay. Bọn Trần Cung thì đã nóng ruột lắm rồi, hắn đi đi lại lại. Vừa nhìn thấy công chúa thì quỳ ngay xuống:
- Mạt tướng bất tài, khiến công chúa hoảng sợ rồi.
- Ta không sao, chỉ là ta gặp được cố nhân ôn lại ít chuyện cũ, các ngươi đứng lên đi.
Bách đi tới, đỡ Trần Cung dậy:
- Chuyến đi này đã xong việc, người cần tìm đã tìm được rồi. Giờ chúng ta hồi kinh thôi.
Trần Cung thắc mắc:
- Có cần ta cho người vào bắt người của Cao gia giải lên kinh không?
Bách cười mỉm:
- Huynh bị lạc hôm qua chưa nhớ à?
Trần Cung xấu hổ, việc hôm qua là một cục tức với hắn. Bị lạc lòng vòng mấy canh giờ, lại mất dấu công chúa, trong lòng đã hoảng sợ cực độ. May có tên câm điếc đưa hắn ra ngoài, lại đưa cho hắn mảnh giấy dặn dò. Nếu không hắn thật muốn tự sát. Vừa rồi nói thế cũng là có chút tư tâm, muốn bắt bọn người Cao gia này cho bõ ghét.
Đoàn người lại quay về Tức Mặc, cáo từ Nhật Hiệu rồi lại lên thuyền về Kinh. Lần này hắn tránh mặt Thái Đường, ngồi thuyền cùng bọn Trần Cung. Thái Đường cũng nhìn hắn u uất chứ không nói gì cả.
Đêm nay trăng sáng vằng vặc, hai bên bờ sông cây cối um tùm, thuyền lặng lẽ ngược dòng nên đi rất chậm. Bách đang nằm khểnh nghĩ ngợi mông lung, thì từ thuyền hoa có tiếng gọi.
- Công chúa có lệnh! Mời Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-nong-su/1180079/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.