Bách và Đinh lão về Đinh gia còn Lê Văn Hưu thì theo Trần Quang Khải về trang viên. Khi về đến Đinh gia, Đinh lão mới thở phảo một cái. Nói với Bách:
- Đi cùng ngươi cũng là một việc tổn hại tâm thần. Hôm nay mấy bận ta đã nghĩ đầu ngươi sẽ lìa khỏi cổ. Lần sau ngươi nghe lời lão, con người ta bước qua mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu? Điều này không có gì ảnh hưởng tới tiết tháo cả.
- Xin nghe lời Đinh lão!
- Ngươi đi nghỉ đi. Mai ta đi sẽ mang theo vài gia nhân và Đinh Nhu đi cùng, ngươi có cần chuẩn bị gì không?
- Cháu không cần gì đâu ông ạ!
Đinh Nhu nghe lệnh ông sẽ cho mình theo, vui không ngủ được, hắn 20 tuổi nhưng chưa được vào kinh. Nghe thúc thúc và cô cô nói, kinh thành là chốn xa hoa nhộn nhịp nhất, hắn rất mong chờ được vào kinh. Đinh Đang thì buồn bực không thôi, cô bé muốn đi lắm nhưng ông không nói gì, mẹ cô bé lại nạt ở nhà. Cả ngày hôm ấy cứ dấm dứt không thôi. Bách thấy thế mon men ra chỗ Đinh Bản, nịnh lão:
- Cháu thấy Đinh Đang không vui, hay là cho cô bé đi cùng ông nhé?
- Vớ vẩn! ta đã sai lầm nuông chiều cô cô nó, bây giờ còn chưa đòi được về. Bây giờ nó tiến kinh mà học được cái thói đấy thì nhà ta thiệt to.
- Không sao đâu, cháu và Đinh Nhu sẽ trông chừng Đinh Đang. Tuyệt đối không để nó bị ai làm hại.
- Thằng nhóc con, tự tin quá nhỉ? Sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-nong-su/1179995/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.