🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiết trời mùa đông bắt đầu chuyển lạnh, nhưng đối với người dân nghèo quanh năm suốt tháng sống ở thành Vị Nghiệp này, sự thay đổi của thời tiết không tác động nhiều đến sinh hoạt của mọi người, người làm thuê vẫn cặm cụi làm công việc của mình, kẻ đại phú tiếp tục sống cuộc sống không lo cái ăn cái mặc, chỉ có đám trẻ của mấy võ quán trong thành bận rộn chuẩn bị cho ngày hội “Đông Săn” đang tới gần.
Cách thành Vị Nghiệp về phía Tây Bắc năm mươi dặm là Tây Nghiệp sơn. Tây Nghiệp Sơn trải dài gần hai trăm dặm, bởi vì có hoàn cảnh thiên nhiên tương đối đặc thù, cho nên đây là nơi sinh trưởng Ngân Giác Lang - một loài hung thú sống quần cư. Từ Vị Nghiệp thành đi tới Tây Nghiệp Sơn đường xá hiểm trở, đi lại khó khăn, bởi vậy người dân Vị Nghiệp dù biết đến nhưng rất ít người dám tới khu vực hoang dã này. Mấy chục năm trước, ở khu vực trung tâm vùng núi Tây Nghiệp Sơn xảy ra địa chấn, Ngân Giác Lang dẫn đầu các loài hung thú khác xuôi về phía Nam tạo thành một trận thú triều lớn chưa từng có trong lịch sử hơn ba trăm năm trở lại đây của Đại Việt. Nằm trên đường đi của thú triều, Vị Nghiệp thành dù được quân đội triều đình và đệ tử của Vấn Kiếm Môn trợ giúp vẫn có gần một nửa dân cư chết thảm, xác chết ngổn ngang khắp đường phố. Sau thú triều, để tưởng nhớ những người đã chết, càng cổ vũ tinh thần thượng võ của người dân, các võ quán trong thành liên hiệp tổ chức ngày hội săn bắn mùa đông dành cho các thiếu niên, thiếu nữ dưới mười bốn tuổi.

- Thức thứ mười “Bạch Hạc lượng xí”!
- Thức thứ mười một “Song phong quán nhĩ”.
- Thức thứ mười ba “Kim kê độc lập”.
- Thức thứ mười bốn “Thủ huy cao vân”.

Đứng giữa Diễn Võ trường, Hứa Tuấn mặc bộ trang phục giáo đầu của Thanh Phong võ quán diễn luyện lại một lần Thập Bát Kiếm Đường luyện thể pháp cho đám trẻ xem, kết thúc thức cuối cùng hắn không thu công mà cầm chiếc đỉnh lớn nhất trên sân từ từ nhấc lên đến đỉnh đầu. Hắn dồn lực xuống hai tay đẩy chiếc đỉnh bắn lên gần chục thước trong không trung. Chiếc đỉnh lộn mấy vòng giữa không trung rơi trở lại hai tay tạo ra xung lực thổi lá khô xung quanh bay mấy trượng, hai chân của hắn chẳng biết lúc nào đã chôn sâu dưới mặt đất. Hứa Tuấn nhìn thấy ánh mắt thán phục của lũ trẻ, nở nụ cười hài lòng, đối với lũ trẻ đang ở độ tuổi muốn thể hiện mình này, cách để giáo dục chúng tốt nhất không phải lời nói mà là dùng hành động để cho đám trẻ hiểu chúng đang đứng ở đâu và cần cố gắng như thế nào mới có đủ tư cách để kiêu ngạo.
- Thập Bát Kiếm Đường luyện thể pháp mặc dù chỉ là một loại công pháp cơ sở rèn luyện sức khỏe, nhưng nếu tu luyện đến trình độ cao thâm, không phải bọn đạo chích có thể tùy tiện bắt nạt. - Hắn thủ thế thu công, nghỉ mấy hơi điều hòa lại nhịp thở, nhìn bao quát lũ trẻ. – Còn có một việc nữa liên quan đến Đông Săn diễn ra vào tuần sau, có một tin tốt và một tin xấu, các ngươi muốn nghe tin nào trước?
Lũ trẻ còn đang suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của Hứa Tuấn, Hàn Ninh đã nhảy từ trong đám đông ra, nhanh nhảu.
– Giáo đầu, ngài nói tin tốt trước đi. Nói tin xấu trước nhỡ đâu xấu thật, không còn hứng thú nghe tin tốt nữa thì sao?
- Hàn Ninh, ngươi bình thường lúc luyện võ sao không tích cực như những lúc này hả? – Hứa Tuấn lắc đầu, không để cho đám trẻ bên dưới chờ đợi thêm, nói. – Các ngươi hẳn là đều biết Côn Sơn Kiếm Phái hàng năm đều sẽ thu nhận đệ tử nhưng mở chỉ là “tiểu môn”, số lượng đệ tử thu nhận rất ít. Mà cứ năm năm, Côn Sơn Kiếm Phái sẽ tổ chức một lần đại hội tuyển nhận môn sinh, ngoài việc tuyển số lượng môn sinh sẽ nhiều hơn bình thường, môn phái cũng sẽ mở ra “Kiếm mộ” để đệ tử mới có cơ hội thử vận may sở hữu kiếm trong đó. Tin vui ta muốn nói chính là Đông Săn năm nay lại trùng với đại hội tuyển nhận đệ tử năm năm một lần của Côn Sơn Kiếm Phái. Côn Sơn Kiếm Phái đã quyết định lấy Đông Săn làm nội dung khảo thí đệ tử ở thành Vị Nghiệp, mười người có thành tích tốt nhất trong kỳ Đông Săn này sẽ trở thành đệ tử ngoại môn của Côn Sơn Kiếm Phái.
- Này ngươi nghe thấy giáo đầu nói gì không? Mười người có thành tích tốt nhất sẽ trở thành ngoại môn đệ tử của Côn Sơn Kiếm Phái.
- “Kiếm Mộ”? Đó là một trong những nơi thần bí nhất trong thiên hạ này, là nơi kiếm an nghỉ, tất cả các đệ tử, trưởng lão của Côn Sơn Kiếm Phái trước khi về trời đều sẽ để lại kiếm của mình ở đó.
- Ta còn nghe nói, bên trong Kiếm mộ có cất chứa kiếm nằm trong “Thập Đại Danh Kiếm”, hơn nữa vẫn chưa có người lấy được…
- Không phải giáo đầu đùa chúng ta chứ?

Đám trẻ bắt đầu bàn luận ầm ĩ. Côn Sơn Kiếm Phái là một trong những đại phái đứng đầu võ lâm chính đạo, có thể trở thành đệ tử của Côn Sơn Kiếm Phái là sự kiện vô cùng trọng đại đối với những đứa trẻ nơi này.
Hoàng Tư Yên cũng không ngoại lệ, so với những đứa trẻ khác, nàng càng cố gắng nâng cao sức mạnh của mình. Chỉ có gia nhập môn phái lớn như Vấn Kiếm Môn, nàng mới có cơ hội khiến bản thân lớn mạnh, mới có cơ hội trả mối thù giết hại phụ mẫu năm xưa. Nhưng lúc này, Hoàng Tư Yên vô cùng bình tĩnh bước ra khỏi hàng, ôm quyền với Hứa Tuấn, lễ phép hỏi.
– Giáo đầu, ngài nói về tin xấu đi ạ?
Hứa Tuấn nhìn đứa trẻ trước mắt dù nghe được tin vui cũng không đánh mất bình tĩnh, càng cảm thấy hài lòng.
- Tin xấu là độ khó của kỳ Đông Săn sẽ được tăng lên. Những năm trước, địa điểm diễn ra Đông Săn là hai mươi dặm ngoại vi của Tây Nghiệp Sơn. Năm nay địa điểm tổ chức Đông Săn là bốn mươi dặm sâu bên trong của Tây Nghiệp Sơn.
Câu nói của Hứa Tuấn một lần nữa khiến đám trẻ ồn ào hẳn lên, có mấy đứa trẻ không chịu nổi mặt mày tái mét, sợ hãi. Ngoại vi của Tây Nghiệp Sơn mặc dù có nguy hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận vẫn có thể an toàn trở về. Bốn mươi dặm Tây Nghiệp Sơn, nơi này đã là địa bàn hoạt động của Ngân Giác Lang, nếu bị quần cư Ngân Giác Lang vây công, chỉ có đường chết.
- Im hết miệng cho ta! – Hứa Tuấn chau mày, quát lớn. – Dù gì các ngươi cũng là một thành viên của Thanh Phong võ quán, mang trên mình bộ võ phục của Thanh Phong, nghe chút tin đã sợ hãi như vậy còn ra thể thống gì? Uy phong của “Thanh Phong” để đâu? Nếu để người của “Thiết Huyết võ đường” biết được, chẳng phải sẽ cười nhạo chúng ta đến chết sao?
Hứa Tuấn mặc dù có chút không hài lòng với biểu hiện của đám trẻ, nhưng hắn cũng biết những đứa trẻ này dù sao vẫn còn quá nhỏ, muốn chúng lập tức có thể dũng cảm, can trường như quân sĩ trong chiến trận là không thể nào. Hắn hít một hơi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục giải thích.
- Mỗi người tham gia Đông Săn sẽ được phát một quả “hỏa châu”, lúc gặp nguy hiểm sử dụng hỏa châu phát tín hiệu, sẽ có đệ tử của Côn Sơn Kiếm Phái tới giải cứu các ngươi.
- Bẩm giáo đầu, nếu phát tín hiệu mà không đợi được đến lúc các sư huynh của Côn Sơn Kiếm Phái tới cứu thì không phải là… - Một đứa trẻ đứng ra, ấp úng hỏi.
- Nếu phát tín hiệu cầu cứu mà không đợi được đến khi có người tới cứu chính là con đường chết. Vì vậy các ngươi phải suy nghĩ thật kỹ xem mình có muốn tham dự Đông Săn lần này hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.