Đại Việt, Niên hiệu Hưng Long năm thứ 15 (1307) Phủ Kiến Xương, huyện Bồng Điền. Ánh chiều tà phủ xuống đất trời một màu u tịch, một cơn gió thu thổi qua khiến đám cỏ lau ngả rạp xuống giống như sóng của Lô Giang hùng vĩ, chảy cuồn cuộn về Đông. Trên con đường đất uốn lượn không nhìn thấy điểm cuối, hơn trăm binh lính cưỡi ngựa mặc áo giáp, tay nắm giáo dài, eo giắt trường đao, tư thế nghiêm nghị bảo vệ xung quanh ba cỗ xe ngựa lớn, được chạm trổ cầu kì di chuyển chậm rãi ở chính giữa đội hình. Dẫn đầu đoàn kỵ binh là một thanh niên nam tử khoảng hai năm, hai sáu tuổi mặc Minh Quang giáp, đầu đội nón Đâu Mâu, bên eo buộc trường đao, hắn đột nhiên ghìm dây cương chiến mã của mình, ngẩng đầu quan sát trời chiều đang tối dần. Đúng lúc này, phía trước đoàn xe chợt vang lên tiếng vó ngựa, lát sau xuất hiện hai binh sĩ cưỡi ngựa phi nước đại khiến cho cát bụi trên đường bay mù mịt. Hai người này cưỡi ngựa đi đến cách đoàn xe khoảng mấy trượng thì dừng lại, một trong hai người nhảy xuống mặt đất, đi tới phía trước người thanh niên mặc Minh Quang giáp, quỳ một chân, chắp tay bẩm báo. - Bẩm tướng quân, trong vòng năm dặm phía trước không có làng xóm nào. - Ta biết rồi, ngươi lui xuống nghỉ đi. - Thanh niên mặc Minh Quang giáp giống như đã đoán trước được câu trả lời, hắn khẽ gật đầu, quay sang phó tướng bên cạnh, hạ lệnh. - Từ nơi này đến Huyện đường Bồng Điền còn khoảng mấy chục dặm, đã không còn kịp nữa. Chúng ta hạ trại nghỉ đêm tại đây, Đa Bang, việc này giao cho ngươi. - Bẩm tướng quân, thuộc hạ tuân lệnh. - Người được thanh niên gọi là Đa Bang chắp tay hành lễ, sau đó điều khiển ngựa quay đầu nhìn về đám binh sĩ phía sau, khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng quát lớn. - Toàn quân nghe lệnh, hạ trại. Sau hiệu lệnh của Đa Bang, đội xe nặng nề rốt cuộc dừng lại, ngoài mười mấy kị binh ở vòng ngoài vẫn ở nguyên trên lưng ngựa cảnh giác nhìn xung quanh, còn lại tất cả binh lính khác đồng loạt xuống ngựa, bắt đầu dựng lều trại. Ngay khi đoàn xe dừng lại, lúc này tấm mành cửa bằng lụa của chiếc xe ngựa lớn nhất được vén lên, một thiếu nữ khoảng mười năm, mười sáu tuổi mặc quần áo thị nữ bước ra, sau đó đứng ở một bên nâng mành, cung kính nói vọng vào bên trong. - Phu nhân cẩn thận! Từ bên trong thùng xe ngựa, một người phụ nữ tầm hơn hai mươi tuổi, tóc vấn cao, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp, bế một đứa trẻ khoảng chừng mấy tháng tuổi đang ngủ say trong lòng bước ra, nàng nhìn sang thị nữ giả vờ trách mắng, cười nói. - Ta cũng không phải là tiểu thư khuê các chưa từng trải sự đời, còn cần Tiểu Hồng ngươi dạy dỗ? - Phu nhân, là nô tỳ lo lắng cho người nha. - Tiểu Hồng từ khi còn nhỏ đã được người trong phủ sắp xếp trở thành thị nữ hầu hạ tiểu thư, đến khi tiểu thư được gả cho con trưởng của Minh Văn Hầu, trở thành phu nhân của tướng quân thống lĩnh Trấn Nam Quân - Trần Tuyên, nàng vẫn một mực theo hầu từ đó đến nay. Cho nên mặc dù trên danh nghĩa, Tiểu Hồng là thị nữ, nhưng thực tế phu nhân cũng chưa bao giờ coi nàng là người hầu để đối đãi. - Lan nhi, ngoài này gió lớn, thân thể của nàng vốn không tốt, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn. - Trần Thuyên không biết từ bao giờ đã đi tới xe ngựa lớn nhất, hắn nhìn về phía người phụ nữ bế đứa trẻ trong lòng, ánh mắt không che giấu yêu thương, nhẹ giọng nói. - Phu quân, thiếp không sao! - Đoàn Nhữ Lan lắc đầu ra hiệu mình không sao, sau đó quan sát cảnh vật xung quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Trần Tuyên, giọng nói dịu dàng. - Phu quân, đây đã là nơi nào? - Nơi đây đã là địa giới huyện Bồng Điền, sáng ngày mai chúng ta xuất phát từ sớm, có lẽ có thể kịp trước tối mai đi tới Kinh thành. Lan Nhi, mấy hôm nay nàng đã vất vả nhiều rồi. Ta còn có việc quân muốn bàn với Đa Bang, nàng vào trong xe tranh thủ ngủ thêm một chút, đợi lát nữa cơm tối ta tới đánh thức nàng. - Trần Thuyên giơ tay muốn vuốt mái tóc đen láy, mềm mại của Nhữ Lan, nhưng không biết vì sao cánh tay đã vươn ra được nửa đường liền khựng lại sau đó thu về, hắn quay sang nhìn Tiểu Hồng bên cạnh, hạ lệnh. - Tiểu Hồng, chăm sóc tốt cho phu nhân và tiểu thư. - Vâng, lão gia! - Tiểu Hồng cúi người hành lễ với Trần Thuyên, sau đó quay sang phía phu nhân, vừa muốn mở miệng nói điều gì nhưng lại bắt gặp Đoàn Nhữ Lan đang ngẩn người nhìn bóng lưng của Trần Thuyền rời đi, nàng bèn đổi ý, nói. - Phu nhân, người đang nghĩ gì vậy? - Không có gì! - Đoàn Nhữ Lan lắc đầu, nàng cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong lòng mình, thở dài. - Ta ở biên ải cũng đã mấy năm, nhìn thấy không biết bao nhiêu cảnh sinh ly tử biệt, cũng đã sớm có giác ngộ về sống chết của đời người. Lần này trở về có thể thăm lại người thân ở kinh thành quả thực là một việc vui mừng, chỉ không biết vì sao mấy ngày nay ta luôn có một loại cảm giác bất an, không yên trong lòng. - Phu nhân, người… - Tiểu Hồng lo sợ nhìn phu nhân, chần chừ nói. - Tiểu Hồng, ta biết ngươi định nói gì. - Đoàn Nhữ Lan nhìn Tiểu Hồng, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng, nhẹ giọng trấn an. - Ngươi không cần phải lo sợ quá, có lẽ là do ta nghĩ nhiều thôi. … Đêm đã khuya, ánh trăng lạnh lẽo đổ bóng xuống mặt đất hoang vắng khiến không gian như nhuốm thêm một tầng thê lương. Trên mặt đất bảy chiếc lều vải đã được dựng lên, cạnh đó là mấy đống lửa lớn dùng để cho binh lính sưởi ấm. Doanh trại mặc dù được dựng lên tạm thời, nhưng được canh phòng vô cùng nghiêm mật. Phía ngoài cùng, một đám lính tốt đầy đủ vũ trang chia thành từng tốp năm người liên tục tuần tra, cảnh giới động tĩnh xung quanh. Bên trong doanh trại, mấy chiếc xe ngựa được xếp thành vòng tròn lớn bao quanh lấy khu vực trung tâm, hơn mười thân vệ quân của Trần Tuyên do Đa Bang chỉ huy, eo giắt đao, chia nhau đứng trên nóc các thùng xe ngựa, tạo thành lớp bảo vệ thứ hai. Trung tâm doanh trại, sáu chiếc lều trại được sắp xếp theo hình lục giác bao quanh lấy chiếc lều lớn nhất ở giữa, từng tốp binh lính ngồi quay quanh mấy đống lửa sưởi ấm, yên lặng đợi đến thời gian thay phiên gác cho đồng đội phía ngoài. - Lan nhi, đã muộn rồi, nàng còn chưa ngủ sao! - Trần Tuyên cho thêm một cây củi vào đống lửa, quay đầu nhìn Đoàn Nhữ Lan vén cửa lều vải đi về phía mình, nói. - Trong lều mặc dù đã được trải đệm lông cừu giữ ấm rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà, thiếp có chút không quen. - Đoàn Nhữ Lan đi tới chỗ đống lửa, ngồi xuống cạnh bên Trần Tuyên, nhìn hắn, nhẹ giọng cười nói. - Lan nhi, là ta không tốt, để nàng phải chịu khổ. - Trần Tuyên nhìn nàng chăm chú, ngón tay khẽ vuốt ve gò má nàng, áy náy nói. - Mấy năm nay nàng theo ta trấn thủ biên cương phía nam, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, lần này về kinh, ta nhất định dành thời gian ở bên nàng cùng với Đình nhi, bù đắp những thiệt thòi của nàng thời gian qua. - Chỉ cần có thể ở bên chàng, cho dù vất vả ra sao thiếp cũng chịu được. - Đoàn Nhữ Lan thâm tình nắm lấy tay Trần Tuyên, do dự nói. - Phu quân, việc quốc gia đại sự vốn không phải thân nữ nhi thiếp nên hỏi, chỉ là mấy ngày nay thiếp quả thực có chút khó hiểu. Những năm này Nam cương nhìn như yên bình nhưng thực chất lại ẩn giấu không biết bao nhiêu nguy cơ trong đó, chẳng phải tự nhiên mà bệ hạ lại phái chàng trấn thủ biên cương phía Nam. Lần này vì sao chàng đột ngột rời khỏi Trấn Nam Thành, vội vã lên đường hồi kinh như vậy? - Mấy ngày hôm nay tâm trạng của nàng không yên là vì chuyện này ư? Nếu không hiểu, sao nàng không sớm nói với ta? - Hắn nhìn Đoàn Nhữ Lan, trầm ngâm một lát, liền nhẹ giọng nói. - Thực ra chuyện này cũng không phải là không thể nói với nàng, chỉ là sợ nàng nghe rồi sẽ lo lắng cho nên ta mới không để nàng biết. Lần này sở dĩ ta gấp gáp hồi kinh như vậy là bởi vì người của chúng ta phát hiện được manh mối của Tử Mộc ma giáo. - Tử Mộc ma giáo? Đây chẳng phải là tàn dư tiền triều sao? - Đoàn Như Lan kinh ngạc, thốt lên. Cái tên “Tử Mộc ma giáo” mặc dù được coi là cấm kỵ, thường dân không được phép đề cập nhưng cũng phải là bí mật gì, bởi vì nó là tàn dư của tiền triều. Sau khi Lý triều diệt vong, hậu duệ còn xót lại của hoàng tộc nhà Lý cùng với những cựu thần trung thành không cam tâm chấp nhận sự cai trị của họ Trần, nên đã thành lập lên Tử Mộc giáo với tôn chỉ “diệt Trần phục Lý”, phục hưng lại sự huy hoàng của Lý triều. - Chính là bọn chúng. Sau khi Lý triều diệt vong, một đám hậu duệ nhà Lý lập nên Tử Mộc ma giáo, ý đồ chờ đợi thời cơ để phục hưng lại Lý triều. - Ngay khi thốt ra bốn tiếng Tử Mộc ma giáo, khuôn mặt của Trần Tuyên không khỏi nghiêm nghị thêm mấy phần. Hắn nhận hoàng lệnh trấn thủ một dải Nam cương đã được vài năm, quân Chiêm Thành của Chế Mân mặc dù thường xuyên giao tranh với Trấn Nam quân của hắn nhưng cũng chỉ dám quanh quẩn cướp bóc vài thành trấn biên ải của Đại Việt mà thôi, bọn chúng còn chưa có gan mang đại quân đánh sâu vào quốc thổ của Đại Việt. Nhưng Tử Mộc ma giáo lại khác, Lý triều thống trị mảnh đất này hơn hai trăm năm, ảnh hưởng của nó quá lớn, cho dù đã diệt vong, nhưng căn cơ mà nó để lại không phải người thường có thể tưởng tượng, so với mối nguy cơ của ngoại xâm mang đến, tàn dư Lý triều mới là mối nguy hại lớn nhất đối với sự tồn vong của cơ nghiệp nhà Trần. - Được rồi Lan nhi, nàng không cần lo lắng về chuyện này, Đại Việt ta dưới sự trị vì của thượng hoàng và bệ hạ, quốc lực hùng mạnh, đến cả đế quốc như Mông Nguyên xua quân xâm phạm bờ cõi nước ta cũng phải ôm hận thất bại mà về, thì một đám tàn dư cựu triều có thể gây lên sóng gió gì… - Trần Thuyên nhìn thấy Đoàn Nhữ Lan lo lắng liền mở miệng trấn an. Nhưng đúng lúc này hắn đột nhiên nhíu mày, bàn tay theo bản năng nắm lấy cán Sát Lãng Đao đang rung lên như muốn bay khỏi vỏ đao. Nhà Trần có thể từ một dòng họ nhỏ lấy nghề chài lưới làm kế mưu sinh trở thành hoàng tộc - dòng họ hùng mạnh nhất của thiên hạ này, ngoài lý do bao đời tiên tổ họ Trần không ngừng cố gắng, nằm gai nếm mật, ẩn nhẫn chờ thời ra, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là vì dòng họ Trần sở hữu “Thiên Trường Lục Bảo” - sáu bảo vật truyền thế của nhà họ Trần. Sát Lãng Đao chính là một trong “Thiên Trường Lục Bảo” nắm giữ bởi chi tộc của Trần Tuyên, được rèn từ Sát Huyền Thiết - một trong những khoáng thạch hiếm thấy trong trời đất. Thanh đao này trải qua không biết bao nhiêu năm, nhuốm qua vô số máu tươi, đã sinh ra linh tính, có thể cảm nhận được sát khí gần nó, sát khí càng mạnh, phản ứng của nó sẽ càng mãnh liệt. Trần Tuyên nhập ngũ năm mười ba tuổi, cùng với Sát Lãng Đao trải qua không biết bao nhiêu trận chiến ác liệt, nhưng chưa bao giờ Sát Lãng Đao phản ứng mãnh liệt như vậy. Điều này nói nên nguy cơ hắn sắp gặp phải lớn hơn bất cứ nguy cơ nào hắn gặp phải trước đây, Trần Tuyên hắn rất có thể sẽ ngã xuống ở nơi này. Đối với chuyện sống chết, từ ngày tòng quân Trần Tuyên đã sớm có giác ngộ, điều mà hắn quan tâm, lo lắng nhất lúc này là an nguy của thê tử và nữ nhi của mình. - Phu quân, có chuyện gì sao? - Đoàn Nhữ Lan cũng đã nhận ra biểu hiện bất thường của Trần Tuyên, vội vàng nói. Trần Tuyên không lập tức trả lời câu hỏi của Đoàn Nhữ Lan mà ngẩng đầu nhìn về phía Đa Bang đang đứng canh trên nóc thùng xe ngựa, ra dấu, sau đó hắn quay đầu nhìn nàng, trầm giọng nói. - Lan nhi, nàng vào trong lều trước đi. Nếu tình thế chuyển xấu, lập tức mang theo Đình Nhi chạy đi về phía Huyện nha Bồng Điền. Ta sẽ để Đa Bang đi theo bảo vệ nàng. Đa Bang lúc này cũng đã phát hiện ra ám hiệu của Trần Tuyên, hắn vẫn giống như thường làm như không có chuyện gì nhưng những ngón của tay trái bắt đầu gảy theo một tiết tấu cố định, nếu có người kiến thức giang hồ lão luyện ở nơi này nhất định sẽ nhận ra đây là ám hiệu giao tiếp độc môn của Cuồng Đao Môn - một trong năm đại phái lớn nhất thiên hạ. Có thể trở thành thân vệ của tướng quân thống lĩnh một đạo quân như Trần Tuyên đều là binh sĩ tinh nhuệ được tuyển chọn, huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, gắt gao, có thể nói là nghìn người chọn một; gần như ngay khi Đa Bang ra dấu, hơn chục thân vệ lập tức phi thân di chuyển bao quanh lấy lều vải ở giữa, cảnh giác quan sát xung quanh. Ánh trăng nhàn nhạt không buồn không vui, mặc kệ tuế nguyệt xoay vần vẫn giống như ngàn năm trước chiếu xuống vạn dặm nhân gian chưa từng thay đổi. Nhưng ngay lúc này, một cơn gió lớn không biết từ đâu thổi tới khiến cho toàn bộ lửa trại vụt tắt. - Tặc tử nơi nào giả thần giả quỷ, mau mau cút ra đây? - Trần Tuyên nắm chặt lấy Sát Lãng Đao, đảo mắt nhìn bốn phía, gằn giọng quát lớn. - Vẫn thường nghe thiên hạ truyền lưu Tiểu Minh Văn Hầu là anh hùng hào kiệt trong lớp hậu bối của họ Trần, dù còn trẻ tuổi đã có phong thái của Lão Minh Văn Hầu năm xưa, nay tận mắt chứng kiến quả nhiên không phải lời đồn. - Từ trong không trung bất chợt truyền đến tiếng cười lanh lảnh, ma mị của phụ nữ, nhưng dù tập trung thế nào, Trần Tuyên vẫn không phát hiện được thanh âm đó phát ra từ đâu. - Ai? - Trần Thuyên biết đối phương là cao thủ, lại có chuẩn bị mà đến, nếu tiếp tục kéo dài sẽ càng bất lợi với bên mình, cho nên hắn không đợi đối phương trả lời mà lập tức xoay cổ tay, vận khí ném Sát Lãng Đao lên không trung phía trên đầu, chỉ thấy Sát Lãng đao bay lên, không rơi xuống mà xoay tròn giữa không trung, mũi đao chỉ về bên phải của mình. Trần Tuyên thấy thế, ánh mắt lóe lên sát khí, chân nguyên trong người lưu chuyển phát ra từng đạo đao khí sắc bén. Chân phải hắn quỵ xuống, lấy mặt đất làm điểm tựa, cả người giống như một mũi tên bật lên mấy thước giữa không trung. Trần Thuyên nắm lấy Sát Lãng đao vẫn đang xoay tròn, chém ra một đao. “Sát Lãng Hoành Không Trảm” Một đao này vừa ra, vô số đạo đao khí nhỏ trùng trùng điệp điệp như sóng của Lô Giang kết thành một đao ảnh to lớn chém về phía không trung. - Sát Lãng Đao không hổ là một trong sáu bảo vật trấn thế của dòng họ Trần, uy lực quả nhiên mạnh mẽ. Chỉ tiếc là Trần Tuyên ngươi dù có được chân truyền của Cuồng Đao Môn nhưng lại phân tâm quá nhiều vào việc dùng binh trên chiến trường mà sao nhãng võ công của bản thân. - Ngay khi đao ảnh của Trần Tuyên cắt vào trong không khí phát ra từng tiếng nổ lớn cho thấy sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong đao khí hình thành từ chiêu thức “Sát Lãng Hoành Không Trảm” thì đúng lúc này, không gian cách mũi của đao khí một thước vốn trống rỗng đột ngột xuất hiện một đóa hoa sen màu tím. Hoa sen không lớn chỉ cỡ cánh tay, so với đao khí của Trần Tuyên thì càng lộ ra nhỏ bé, nhưng điều kì lạ là khi đao khí lấy tốc độ kinh thiên chạm vào hoa sen lại không thể nào chém đứt hoa sen. Không những vậy, ngay khi đao khi chạm vào hoa sen, từ bên trong hoa sen bắn ra vô số sợi tơ màu tím bao phủ lấy đao khí, giống như tằm ăn dâu, bắt đầu hấp thụ chân nguyên bên trong đao khí. - Tử Liên Thôn Thiên Quyết! - Trần Tuyên nhìn thấy đóa hoa sen màu tím hấp thu đao khí của “Sát Lãng Hoành Không Trảm”, rốt cuộc đoán ra được người đến là ai, nghĩ tới cảnh giới võ công của đối phương, tâm tình của Trần Tuyên trở nên tuyệt vọng, hắn quay đầu về phía sau, gầm lên. - Đa Bang, lập tức dẫn phu nhân và tiểu thư rời đi. Tất cả Trấn Nam Quân, theo ta bày trận đối địch. - Đi? Các ngươi có thể đi đâu? - Ngay khi giọng nói thần bí vang lên, không gian bốn phía đã bị bao phủ hoàn toàn bởi sương mù màu tím, từng tiếng hét thảm của binh sĩ vang lên. - Ngươi vậy mà có thể thoát khỏi giám thị của Giám Ma Vệ xuất hiện ở nơi này? - Trần Tuyên nhìn sương mù màu tím bao phủ không gian, lại nghe được từng tiếng kêu thảm thiết xung quanh, hắn không tiếp tục ra tay, bởi vì khoảng cách chênh lệch cảnh giới giữa hai bên quá lớn, đến mức mọi phản kháng đều là vô nghĩa. - Giám Ma Vệ quả thực rất lợi hại, nhưng thiên hạ này rộng lớn như vậy, bọn chúng dẫu lợi hại cũng sẽ có lúc sơ sẩy, mà một lần sơ sẩy này, khiến cho Trần triều mất đi một vị Minh Văn Hầu, một vị Trấn Nam đại tướng quân, nghĩ đến đây thôi cũng khiến ta cảm thấy vui vẻ rồi. Với việc khiến cho ta vui vẻ, ta ban thưởng cho ngươi được chết toàn thây. Trần Tuyên cảm nhận được bên tai mình truyền đến một hơi thở, sau đó thanh âm thần bí kia lần nữa vang lên trong đầu. Hắn còn muốn nói điều gì, nhưng chợt cảm thấy lạnh ở cổ, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ bao giờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]