An Tri Hạ thức dậy với một đôi mắt sưng đỏ. Vì sao ư?
Hôm qua, sau câu hỏi của Hàn Mặc Đông, cô đáp:
“Tôi không có bạn trai, nhưng đang yêu một người. Yêu rất nhiều.”
Anh đứng từ xa, trời lại tối, cô không thể nào nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh. Nhưng anh hình như không vui vẻ lắm, gật nhẹ đầu, sau đó lên xe rời khỏi.
Vì câu hỏi của anh, cô lại nhớ đến Mặc Đông. Đi tới phòng vẽ lật ra bức tranh đã hoàn chỉnh, cô vừa chạm lên từng đường nét của người trong tranh vừa lặng lẽ rơi nước mắt. Nhớ anh đến thế này thì phải làm sao đây? Anh thậm chí không còn tồn tại ở một nơi nào đó nữa rồi. Giá như… giá như anh ít nhất vẫn còn sống.
Sợ ông bà ở nhà lo lắng khi thấy khuôn mặt này của mình, mới sáng sớm, An Tri Hạ đã trang điểm thật kĩ, ôm giá vẽ ra quảng trường. Nơi này rất rộng, có tầm nhìn hướng ra hồ nước lớn trong vắt. Vì là buổi sáng sớm nên vẫn chưa có nhiều người, mới chỉ có vài ba người bán bóng bay, kẹo bông cùng vài người chạy bộ thể dục.
Cô bắt đầu vẽ, vẽ Mặc Đông và cô, vẽ tất cả những người cô yêu quý trong thế giới ấy, ba mẹ cô, anh trai cô, Khả Ny, Khánh Đằng, thầy Mỹ thuật. Không biết giờ này những người còn sống đang sống ra sao, những người đã mất… liệu có như cô được chuyển sinh đến một thế giới khác.
Nước mắt lại bất giác rơi, cô không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-ha-lanh/3379869/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.