Buổi sáng một ngày cuối tháng Ba, An Tri Hạ tới Trung tâm Nghệ thuật thành phố tham gia cuộc thi vẽ mùa xuân. Đây là cuộc thi vẽ hàng năm tổ chức cho học sinh các lứa tuổi cấp một, cấp hai và cấp ba. Cấp một sẽ có giải riêng, cấp hai và cấp ba là giải chung.
Trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, bên cạnh học kèm cùng Mặc Đông ba ngày một tuần, An Tri Hạ còn được thầy Mỹ thuật hướng dẫn một buổi mỗi tuần. Cô được thầy chỉ dạy rất nhiều kĩ thuật, có thứ cô đã được học, có thứ cô là lần đầu tiên. Nhờ thầy mà kĩ năng của cô có cơ hội phát triển hơn.
Trước ngày thi, An Tri Hạ trằn trọc mãi không ngủ được. Ở thế giới nhiều người xuất chúng như thế này, cô không biết mình còn có thể đạt giải nữa hay không. Nhìn cô có vẻ ngây ngô, nhưng trong niềm đam mê của mình, bản thân cô lại có sự cạnh tranh nhất định.
Hơn mười một giờ, cô gái nhỏ lật người, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà.
Tinh!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn từ Mặc Đông.
“Đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Ngày mai đi thi sớm, ngủ đi.”
“Nhưng mà tôi không ngủ được.”
An Tri Hạ bĩu mỗi nhập tin nhắn. Cô cũng muốn ngủ, mắt có thể nhắm nhưng không thể vào giấc.
“Muốn nghe kể chuyện không?”
Anh kể chuyện cho cô nghe sao?
Lúc An Tri Hạ còn đang thắc mắc, điện thoại đã có cuộc gọi đến, cô nghe tiếng anh trầm ấm hơn bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-ha-lanh/3359864/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.