Sang ngày hôm sau, Mặc Đông vừa tới lớp đã thấy trên bàn mình có một túi đồ. Ngó qua thì là bánh mì cùng sữa, mua từ cửa hàng đồ ăn sáng rất được học sinh yêu thích gần đây.
Thấy vướng víu, anh nhặt túi quăng sang bàn bên của thằng bạn, sau đó đi ra ngoài, không để ý tờ giấy ghi chú bay xuống từ mặt sau của túi giấy.
Đến giờ giải lao, An Tri Hạ lại mò sang lớp anh, mặt mũi hí hửng:
"Mặc Đông, đồ ăn sáng ngon không?"
Ánh mắt anh thoáng qua chút ngạc nhiên. Lúc sáng nhìn thấy đồ ăn, anh không nghĩ đó là của cô, vì trước đây cũng có nhiều bạn nữ mang đồ cho anh, nhưng bị anh quăng cho người khác, dần dần họ cũng bỏ cuộc, không gửi đồ ăn cho anh nữa.
"Không biết."
Thấy chẳng có gì quan trọng, anh định quay đi, không muốn lãng phí thêm thời gian với cô. An Tri Hạ vội vàng chạy theo:
"Mặc Đông, cậu giúp tôi học kèm đi mà."
"Không."
"Đi mà!"
"Không."
Trả lời cộc lốc thế đấy. An Tri Hạ bực mình tóm lấy vạt áo anh mà ăn vạ:
"Cậu ăn của tôi rồi không chịu trách nhiệm sao? Bây giờ phải dạy học cho tôi."
Hành lang bất chợt yên tĩnh đến lạ, không có tiếng bước chân, không có tiếng nói chuyện, chỉ có những đôi mắt mở to cùng khuôn miệng há hốc khi nghe được lời cô gái nhỏ vừa thốt ra.
An Tri Hạ lúc này mới dần hiểu ra câu mình vừa nói dễ gây hiểu lầm đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-a-ha-lanh/3358572/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.