Giọng nói Trình Cẩn có chút run rẩy, đôi mắt bởi vì sợ hãi mà đỏ lên, xem ra rất uỷ khuất, còn đem theo sự hoảng sợ không thể che dấu.
Yết hầu của Lục Đào cuộn lên, cuối cùng cũng hạ giọng đáp: “Không có”
Trình Cẩn choáng váng, ngay sau đó đáy mắt hiện lên thần sắc vui sướng. Lục Đào thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhịn không được nhíu mày, nói: “Không muốn anh khôi phục lại trí nhớ đến như vậy sao?”
Trình Cẩn vẫn chưa kịp trả lời, cảnh trưởng An liền nói: “Thượng tướng đại nhân, để tránh hiềm nghi, hiện tại xin đừng nói chuyện với thượng tướng phu nhân, nếu không, tôi có quyền nộp đơn đưa Trình tiên sinh đến Bộ an ninh".
Lục Đào cau mày, Trình Cẩn vội vàng nói: “Tôi không nói nữa, tôi không đến Bộ an ninh.” Cậu rụt cổ lại, mặc dù uỷ khuất, nhưng vẫn ngậm chặt miệng. Mặc dù cả hai nơi đấy gần như đều chưa đến, nhưng quân bộ là “địa bàn” của chồng, tất nhiên đến đó sẽ yên tâm hơn.
Đến khi đến quân bộ, Trình Cẩn vẫn không hiểu mình tại sao lại bị lộ, cậu biết tí nữa bọn họ nhất định sẽ hỏi cái chuyện “Khảm Hợp Thế”, đối phương là hung thủ ám sát, là người đã uy hiếp cậu, nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ đến cái giọng nói trẻ con đó của đối phương, và khuôn mặt mềm mại mà cậu chạm vào, Trình Cẩn không hề nghĩ đối phương là kẻ ác.
Việc tra hỏi bắt đầu sau 10 phút khi cậu đến quân bộ, Trình Cẩn bị đưa đến một căn phòng rộng lớn, khi nhìn thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-xin-ly-hon/876424/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.