Gầm giường của Trình Cẩn không rộng, ngay khi vừa chui vào, ga giường phủ vừa đủ che cho cậu.
Nhưng vô ích, Lục Đào đã nhìn thấy cậu ta nhảy vào.
Hơn nữa hộp đồ chơi của cậu vẫn còn ở bên ngoài!
Trình Cẩn mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất chui xuống, cậu lại nhận ra rằng mình thậm chí còn không mặc quần áo, nhưng may mắn thay, người máy nhỏ đã dọn dẹp rất sạch sẽ và trên sàn nhà không hề có bụi. Cậu co rúm lại dưới giường, rất nhanh có một bàn tay vén ga trải giường lên, khuôn mắt khiến cậu yêu thích nhất cũng sáp tới, với một nụ cười ẩn nhẫn, nói: "Đi ra."
Trình Cẩn xấu hổ khi nhìn thấy anh, vùi đầu như đà điểu, lẩm bẩm: "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi..."
Cậu từ nhỏ đã như vậy rồi, lúc xấu hổ hay phạm lỗi sẽ tự tẩy não "Không phải là tôi", cả bố và anh trai đều nghĩ nó rất đáng yêu nên thay vì sửa lại cưng chiều cậu.
Nhưng mà, thật sự rất đáng yêu.
Lục Đào nhìn dáng vẻ của người vợ nhỏ, trái tim như muốn tan ra, dùng chất giọng trầm thấp nói: “Đi ra!”
Trình Cẩn toàn thân run rẩy, trong lòng vạn phần không nguyện ý, nhưng khi nghe thấy giọng điệu rõ ràng là tức giận của chồng, không dám làm trái ý anh, chỉ có thể xấu hổ di chuyển thân thể, chui ra khỏi gầm giường. Vừa chui ra, cậu liền nhìn thấy cái hộp đầy ắp đồ chơi của mình, dương vật giả bị ném sang một bên, nhìn đến vành tai đỏ bừng, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-xin-ly-hon/876381/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.