Tối hôm qua lại là một đêm tuyết rơi, cũng may không quá lớn, tựa như là bị ai đó tiện tay rải xuống một nắm muối nhỏ, rắc lung tung, rơi đầy nhân gian.
Bởi vậy Yến Thu vừa thức dậy vào buổi sáng, đã thấy khắp nơi đều là tuyết trắng, tuyết rơi giống như là nối liền thành một màu.
Cậu vội vàng chuyển chậu hạch đào ngoài cửa sổ vào.
Chẳng mấy chốc, tầng tuyết mỏng trên cành cây đã tan chảy trong nhiệt độ ấm áp của cả phòng, biến thành nước tuyết trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lúc Lục Nhuyễn đi vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Bà ấy thật sự không hiểu được Yến Thu, vì sao trong nhà nhiều hoa cỏ quý giá như vậy thì không nhìn, cứ phải ngắm cành cây khô này mỗi ngày?
Vỏ cây màu nâu xám, bề mặt trụi lủi, giống như củi đốt vào mùa đông của nông dân trước đây.
Khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới bẩn cũ và rách nát.
Nhưng Yến Thu lại trân trọng cành cây gãy này như vậy, bà ấy cũng không tiện nói gì.
Dù sao lần này sau khi trở về cậu thay đổi thật sự quá lớn.
Lớn đến mức có lúc bà ấy ngờ ngợ, có phải Phó Trầm Trạch đón nhầm người hay không?
Nhưng loại suy nghĩ này cũng chỉ thoáng lóe lên trong đầu bà ấy.
Dù sao bà ấy cũng biết chính họ là nguyên nhân gây ra chuyện này.
Cuối cùng trong lòng Lục Nhuyễn vẫn là mắc nợ.
Bởi vậy bà ấy chỉ nhìn thoáng qua cái chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-tu-chuc-cua-van-nguoi-ghet/3435499/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.