Đi mệt thì tìm một quán cơm ngồi xuống ăn cơm, ăn no rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi, cậu nghe được càng nhiều tin tức liên quan đến nhà họ Phó.
Trên tivi của quán ăn, trên màn hình trung tâm thương mại, khắp nơi đều phát đi phát lại tin tức Lục Nhuyễn bọn họ tìm kiếm cậu.
Lục Nhuyễn tựa vào trong ngực Phó Kiến Đình, đôi mắt đẫm nước mắt dịu dàng nhìn màn hình, cách màn hình nói với cậu: "Tiểu Thu, là mẹ không tốt, con mau về nhà đi, mọi người đều rất lo lắng cho con."
Mỗi lần nhìn thấy tin tức có liên quan đến mình, Yến Thu đều kéo cao khẩu trang lên, bước nhanh qua.
Nhưng luôn có những lúc không thể trốn thoát.
Có một lần cậu thừa dịp ít người một mình ăn cơm ở một góc quán cơm nhỏ.
Nhưng còn chưa ăn bao lâu đã có người đi vào ăn cơm, tiếp theo ngồi xuống cách đó không xa, thảo luận về cậu.
Bởi vì ở gần, Yến Thu không muốn nghe cũng không được.
"Ông có nghe gì chưa? Chuyện gần đây về đứa con của nhà họ Phó ấy?"
"Sao mà không nghe cho được, người cung cấp manh mối sẽ được một triệu, ai mà không muốn kiếm số tiền này chứ, đáng tiếc chúng ta không có vận may này."
"Cũng đúng, ông nói xem đám công tử nhà giàu đó có phải mỗi ngày ăn no rửng mỡ rồi không, động tí là bỏ nhà đi, khiến cho cha mẹ thằng đó lo lắng đến mức nào."
"Đúng thế, người nhà bọn họ nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-tu-chuc-cua-van-nguoi-ghet/3435491/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.