Khi Yến Thu trở về, người nhà họ Phó đang dùng cơm.
Trên bàn ăn bằng gỗ hồ đào màu đen bày biện thức ăn tinh xảo như thường ngày, trước mặt Lục Nhuyễn vẫn đặt chén tổ yến trắng mà mỗi ngày bà ấy đều phải ăn.
Phó Trầm Trạch đang gắp thức ăn cho Phó Sương Trì, nghe thấy tiếng động ở cửa ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt Yến Thu.
Đợi sau khi thấy rõ người tiến vào là ai, cổ tay Phó Trầm Trạch nặng nề run lên, thịt viên vừa gắp lên cứ như vậy từ giữa không trung rơi xuống, làm bẩn thảm lông cừu trắng kem trên mặt đất.
Những người khác thấy thế cũng nhao nhao nhìn về phía cửa.
Tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng dáng người và khí chất như vậy, bọn họ nhìn thoáng qua là nhận ra.
Là Yến Thu.
Tiếp theo, sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiền ngẫm.
Từ trước đến nay dẫu Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt cũng không đổi sắc mặt Phó Kiến Đình nắm chặt hai tay, dường như muốn đứng dậy.
Phó Trầm Trạch chưa bao giờ để mắt tới cậu dường như có chút hổ thẹn, vội vàng cúi đầu chuyên chú nhìn thức ăn trước mặt.
Phó Sương Trì không cầm vững chiếc nĩa bạc trên tay, rơi ở trên bàn ăn, phát ra một tiếng vang "keng keng".
Tiếng động này giống như đánh thức Lục Nhuyễn ở bên cạnh, ngay sau đó thấy bà ấy lập tức buông tổ yến đứng dậy nghênh đón.
Vẻ mặt bà ấy ngạc nhiên đi tới trước người Yến Thu, vươn tay muốn chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-tu-chuc-cua-van-nguoi-ghet/3435488/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.