"Không cần." Yến Thu lắc đầu, bởi vì đau đớn nên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn gắng gượng nói từng câu từng chữ: "Tôi không có người nhà."
Bác sĩ nghe thế, trên mặt càng thêm không đành, thiếu niên trước mắt thật sự quá gầy yếu, dẫu cho cậu đang mặc là quần áo bệnh nhân size nhỏ nhất, mặc ở trên người cậu vẫn thùng thình.
Nếu như không phải trên bệnh án có tuổi tác, bác sĩ thật sự rất khó tin được cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Rõ ràng thoạt trông dáng dấp chỉ như mười mấy tuổi.
Tuổi còn trẻ bị ung thư đã đủ khổ rồi, không ngờ rằng tình hình gia đình lại như vậy.
Chỉ có thể thở dài một tiếng, vận rủi chỉ chuyên chọn người số khổ.
Thật ra bình thường quan tâm và hỏi thăm đối với bệnh nhân nhiều nhất cũng chỉ đến mức này, nhưng chắc có lẽ do thiếu niên trước mắt quá đáng thương, bác sĩ không khỏi muốn hỏi thêm.
"Có cần tôi giúp gì nữa không?"
Yến Thu nghe vậy sững sờ trong chốc lát, như là đang suy nghĩ, một lúc sau mới gật gật đầu, chậm rãi mở miệng, giọng rất nhẹ rất chậm, nhưng vẫn đủ để bác sĩ nghe rõ: "Bác sĩ, bụng tôi hơi đau, có thể kê cho tôi ít thuốc giảm đau không?"
-
Yến Thu xuất viện đã là ba ngày sau, cậu từ chối lời đề nghị nằm viện của bác sĩ, mang theo một đống thuốc về tới nhà họ Phó.
Không ngờ tới vừa vào cửa đã thấy Phó Sương Trì trước đó không lâu vừa làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-tu-chuc-cua-van-nguoi-ghet/3435483/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.