Bọn họ biết đấy, nhưng vẫn mặc kệ cậu ta, dung túng cậu ta, đáp ứng từng yêu cầu của Phó Sương Trì.
Lời muốn nói quá nhiều, uất ức tích góp từng tí một trở nên tràn đầy, nhưng lời đến bên môi, cuối cùng toàn bộ thế mà hóa thành một câu: "Con không biết."
"Sao lại không biết?" Giọng Lục Nhuyễn không kiềm chế được, trong nháy mắt cao vυ"t, nhưng rất nhanh đã bị bà ấy đè trở lại.
"Thím Lâm nói là Sương Trì nhận điện thoại của con rồi đi ra ngoài, sau đó không trở về nữa. Tiểu Thu, nói thật với mẹ đi."
Yến Thu nghe đến đó cảm thấy có chút nực cười, nhưng cậu đã quá mệt mỏi sau khi lăn lộn ở bên ngoài cả ngày, không thể cười nổi nữa, lại càng không muốn đối phó với bọn họ, vì thế đứng dậy muốn đi về phía biệt thự.
Nhưng mà vừa mới nhấc bước đã bị Lục Nhuyễn chặn lại. Lần này bà ấy không nói gì, chỉ buồn bã nhìn cậu.
Đó là ánh mắt của một người mẹ, bên trong tràn đầy lo âu.
Yến Thu dừng bước lại, cảm thấy tình cảnh này vừa buồn cười vừa châm chọc, cậu ở trong mắt của mẹ mình, nhìn thấy bà ấy lo lắng cho người khác.
"Chỉ vì... một cuộc điện thoại." Có lẽ hôm nay gió thổi quá nhiều, cổ họng Yến Thu rất khô, bởi vậy mỗi một chữ đều nói rất khó khăn, nhưng cậu vẫn nói từng câu từng chữ.
Rất nhanh, trong cổ họng đã nếm được mùi máu tanh.
"Các người nghĩ con đã bắt cóc cậu ta, đúng không?"
Lục Nhuyễn nghe cậu chất vấn, ngây người trong chốc lát muốn giải thích: "Không phải, chỉ là..."
"Chỉ là gì?" Yến Thu mệt mỏi ngắt lời bà ấy: "Thật ra từ tận đáy lòng các người đều cho rằng con sẽ hận cậu ta, làm hại cậu ta, đúng không?" Lục Nhuyễn còn muốn giải thích, nhưng mà há miệng, lại không nói ra lời.
"Nhưng mà, tại sao các người lại có suy nghĩ như vậy chứ?"
Những lời này làm cho Lục Nhuyễn hoàn toàn sững sờ tại chỗ, tuy rằng Yến Thu không nói rõ, nhưng làm sao bà ấy có thể không hiểu ý của cậu cho được.
Làm sao cha mẹ có thể không biết sự bất công của mình.
Bà ấy cũng biết Yến Thu mới là con ruột của mình, nhưng đứa bé mà bà ấy nhìn thấy khi tỉnh dậy từ phòng bệnh sau khi sinh lại là Phó Sương Trì.
Bà ấy tận mắt chứng kiến đứa bé không lớn bằng cái gối lớn lên từng chút một, chạy vòng quanh bà ấy, gọi bà ấy là mẹ.
Tình cảm hơn hai mươi năm sao có thể dễ dàng buông xuống được.
Cho nên dù biết rằng Phó Sương Trì không phải con ruột của bà ấy, bà ấy vẫn giữ lại thằng bé như trước. Bà ấy biết như thế là không công bằng với Yến Thu, cũng hết sức muốn bù đắp, nhưng nhìn cậu cứ cảm thấy xa lạ.
Cho dù trên giấy xét nghiệm ADN ghi rõ đây là con của bà ấy.
Nhưng vẫn luôn không thể nào gần gũi được với cậu như Phó Sương Trì.
Không phải bà ấy không biết chút va chạm nhỏ giữa Yến Thu và Phó Sương Trì, nhưng bà ấy vẫn vô số lần lựa chọn giả vờ như không biết.
Lúc thím Lâm nói cho bà ấy biết sau khi Sương Trì nhận được điện thoại của Yến Thu thì không thấy đâu, cũng giống như những người khác, đáy lòng không chút do dự đẩy Yến Thu tới vị trí đối diện.
Bởi vì bọn họ đều biết tuy Yến Thu chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, nhưng đáy lòng của cậu có oán hận, mà oán hận này là một tay bọn họ tạo thành.
Nhưng nhìn ánh mắt Yến Thu, Lục Nhuyễn lại cảm thấy dường như bà ấy sai rồi.
Dù là Yến Thu từ nhỏ không lớn lên ở bên cạnh bà ấy, nhưng bọn họ dù sao vẫn ở chung một năm.
Phẩm hạnh* của cậu tự bà ấy cũng hiểu rõ, làm sao có thể là người làm ra loại chuyện như vậy?
*Đề cập đến hành vi đạo đức của một người.
"Tiểu Thu." Trái tim Lục Nhuyễn đột nhiên chua xót, mở miệng muốn gọi cậu.
Nhưng Yến Thu đã cực kỳ mệt mỏi, một phút cũng không muốn ở lại đây nữa, cất bước đi vào trong phòng.
Lục Nhuyễn nhìn bóng lưng cậu, lúc này mới phát hiện bước đi của cậu có vẻ có chút kỳ lạ.
Quần áo cũng không vừa người, đây hình như không phải quần áo của cậu, nhưng rốt cuộc có phải hay không bà ấy cũng đã quên.
Dù sao mỗi ngày cậu ăn gì, mặc gì, bà ấy cũng chưa bao giờ quan tâm.
Phó Trầm Trạch ở bên cạnh đang định đuổi theo, lại bị Lục Nhuyễn kéo lại.
"Mẹ." Phó Trầm Trạch thấp giọng gọi bà ấy.
"Không phải Tiểu Thu." Lục Nhuyễn nói xong đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương không ngừng nhảy lên: "Lại phái người tìm đi."
-
Yến Thu trở về phòng.
Mặc dù hệ thống sưởi ấm trong biệt thự đã bật mức tối đa, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh, cả ngày hôm nay không uống miếng nước nào, môi khô đến gần như sắp nứt ra, chỉ hơi mím môi thôi là có thể nếm được mùi máu tanh nồng đậm.
Yến Thu nhớ tới phải đi lấy một ly nước, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không có sức đứng dậy.
Vừa rồi cả người tựa như bị đóng băng, bởi vậy nhận thức của cơ thể với xung quanh chậm hơn rất nhiều.
Bây giờ xung quanh đang trở nên ấm lên, Yến Thu mới muộn màng cảm giác được dạ dày chẳng biết vì sao đau nhói.
Cậu ôm bụng đứng lên rót cho mình một ly nước nóng, chậm rãi uống.
Nhưng nó cũng chẳng khá hơn tí nào.
Nhà họ Phó có bác sĩ gia đình, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang bận đi tìm Phó Sương Trì, Yến Thu cũng không muốn đi tìm khó chịu, vì vậy cố gắng chịu đựng đau đớn nằm lên giường.
Ngày hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thế nhưng dù bụng vẫn quặn đau từng cơn không chịu nổi, Yến Thu vẫn vừa dính gối đầu đã ngủ mất.
Giấc ngủ này dường như là một giấc ngủ rất dài, khi tỉnh lại cả người đều mềm nhũn, như thể từng bộ phận trên cơ thể bị tháo xuống rồi lắp lại, một cảm giác khó tả rỉ ra từ trong kẽ xương.
Yến Thu nằm ở trên giường một hồi, lúc này mới từ từ hoạt động cơ thể muốn ngồi dậy.
Nhưng làm xong động tác vừa rồi lại phát hiện không đúng, đây không phải căn phòng của cậu.
Lọt vào trong mắt là một mảng trắng như tuyết, trông giống như là ở bệnh viện.
Sao cậu lại ở đây?
Yến Thu giơ tay lên gõ gõ đầu vẫn choáng váng như trước, muốn nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đúng lúc này lại nghe một giọng nói truyền đến tời bên cạnh: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]