Yến Thu từ phòng Phó Sương Trì đi ra, rối rắm ở phòng khách hồi lâu, cuối cùng vẫn kéo số điện thoại của Tần Mộ từ sổ đen ra.
Sau đó nhấn nút gọi.
Đối phương bên kia hồi lâu mới nhận máy, trong giọng nói giả vờ ra vẻ ngạc nhiên, vẫn giả vờ ra vẻ ân cần dối trá giống như trước nói: "Yến Thu? Có chuyện gì vậy?"
Yết hầu Yến Thu trượt mấy lần, lúc này mới khó khăn hỏi ra tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Mặt dây chuyền của tôi ở chỗ anh đúng không?"
"Mặt dây chuyền, chỉ vì thứ này?" Tần Mộ trái lại thản nhiên thừa nhận.
"Đúng." Yến Thu lời ít ý nhiều, một câu cũng không muốn nhiều lời.
Đối phương bên kia cười khẽ, trả lời: "Được, vậy cậu tới lấy đi!"
Nói xong cúp điện thoại ngay.
Rất nhanh, một tin nhắn gửi tới, trên đó là một địa chỉ.
Yến Thu nhìn địa chỉ trên điện thoại, luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng mặt dây chuyền là di vật duy nhất cô để lại cho cậu, cậu phải lấy lại.
Thế cho nên vẫn dựa theo địa chỉ tìm tới.
Địa chỉ mà Tần Mộ cho cậu là một con sông còn không nhìn thấy rõ mặt nước, bờ sông cỏ dại mọc um tùm, vừa nhìn liền biết đã lâu cũng không có người lui tới.
Ở giữa sông có trồng vài cây liễu sam*.
*Đây là loài đặc hữu của Nhật Bản, là một loài cây thân gỗ lớn và lá thường xanh.
Tần Mộ chỉ gửi tới một địa chỉ nói ở chỗ này chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-tu-chuc-cua-van-nguoi-ghet/3435479/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.