Yến Thu gần như trong nháy mắt đã phản ứng lại, đây là giọng của Tần Mộ.
Đây là giọng điệu quen thuộc của hắn, thản nhiên lười biếng, khi đọc đến chữ "Thu" âm cuối hơi nâng lên, như thể đang trêu chọc.
Yến Thu quay đầu lại, quả nhiên.
Người tới vai rộng eo hẹp, dáng người cao gầy, trên làn da trắng nõn khảm một đôi mắt hẹp dài như hồ ly, trên sống mũi đeo một cặp kính không gọng, vừa vặn che khuất sự gian xảo trong mắt.
Trên người mặc chiếc áo sơ mi len Cashmere* màu đen, ống tay áo hơi xắn lên, lộ ra cánh tay nổi kinh mạch rõ rệt.
*là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere
Yến Thu thấy là hắn, lập tức quay người muốn bỏ đi, nhưng vẫn chậm một bước, bị hắn cất bước dùng cơ thể chặn lại.
"Không muốn gặp tôi vậy sao?" Tần Mộ dứt lời, đưa tay đẩy kính, che lại ánh nhìn trong mắt. Yến Thu lui về phía sau một bước kéo ra khoảng cách với hắn, nhưng vẫn ngửi được mùi hương tao nhã của hoa linh lan quen thuộc từ trên người hắn.
Mùi hương này giống như thạch tín bọc đường, biết rõ bên dưới sự ngọt ngào là cực độc, nhưng trong một khoảnh khắc, Yến Thu vẫn không thể kháng cự mà đắm chìm vào.
Bởi vậy cậu gần như chạy trối chết để tránh ánh mắt Tần Mộ.
Ngón tay trắng nõn vô thức siết chặt, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, đau đớn trong tay lúc này mới khiến cậu lấy được chút bình tĩnh.
"Không có, chỉ là tôi có việc phải về."
"Tôi vừa thấy em đi ra từ phòng khách." Tần Mộ không chút nể nang vạch trần lời nói dối vụng về của cậu.
Chỉ là nói xong, giọng hắn lại thấp xuống, trong giọng nói dường như mang theo vài phần mất mát: "Em xóa phương thức liên lạc của tôi, kéo đen số điện thoại của tôi, không chịu gặp tôi, vì sao?" Cho dù không ngẩng đầu, nhưng Yến Thu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc này.
Hàng mi thanh mảnh rũ xuống, rũ mắt nhìn mình, vẻ mặt dịu dàng, mang theo vài phần khổ sở.
Nếu là trước kia, Yến Thu có lẽ sẽ bị hắn mê hoặc đến nổi lập tức xin lỗi, nhưng mà bây giờ nghe lại, cũng rất dễ dàng có thể nghe ra hắn đang giả vờ cho có lệ.
Yêu hận mà Yến Thu trải qua hai mươi năm đầu đều thẳng thắn như vậy, không chút che giấu, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu. Bởi vậy cậu mãi không hiểu, tại sao Tần Mộ rõ ràng ghét mình đến gần như ghê tởm, nhưng vẫn có thể giả vờ ra vẻ dịu dàng và tình cảm trước mặt cậu.
"Tiểu Thu..." Tần Mộ thở dài, dường như còn muốn tiếp tục khiển trách cậu thay đổi thất thường và lạnh lùng vô tình.
Nhưng mà vừa mới mở miệng đã bị Yến Thu không nhịn được cắt ngang. "Không tốt sao?" Tuy rằng Yến Thu cố gắng buộc mình thản nhiên trả lời.
"Gì cơ?" Vẻ mặt Tần Mộ vô cùng nghi hoặc.
"Anh không cần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt làm anh phát chán đến nổi ăn không ngon của tôi nữa, cũng không cần phải nén cơn buồn nôn để an ủi tôi, như vậy không tốt sao?"
Tần Mộ nghe vậy sững sờ một lát, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, rồi nở nụ cười, chỉ là nụ cười lại rất nhạt.
"Cậu biết rồi."
Yến Thu nhìn thiện ý hắn vừa ngụy trang lập tức rút lui như thủy triều, trong mắt xuất hiện thần sắc cậu đã nhìn thấy của vô số người từ sau khi trở lại nhà họ Phó.
Rõ ràng đã đau đến chết lặng, lại không ngờ rằng còn có thể đau hơn.
Phó Sương Trì có nhân duyên rất tốt với đám công tử nhà giàu thế hệ mới trong tầng lớp thượng lưu của thành phố A. Bởi vậy khi cậu trở về, tất cả mọi người sợ cậu mang lòng oán hận, làm hại Phó Sương Trì.
Vì vậy họ rất không thân thiện với cậu, ngoài sáng trong tối ngáng chân cậu vô số lần, cố ý chế nhạo cậu trong nhiều dịp.
Chỉ có Tần Mộ là người duy nhất đối tốt với cậu.
Khi những người đó quá đáng thì cau mày đi tới giải vây giúp cậu, khi cậu lặng lẽ khóc một mình thì đưa khăn tay cho cậu, an ủi cậu không cần khổ sở, sẽ chuẩn bị quà cho cậu trong ngày lễ, sẽ quan tâm đến cậu khi cậu cần.
Đây là sự thiên vị và dịu dàng mà Yến Thu hơn hai mươi năm qua chưa từng nhận được.
Yến Thu thừa nhận, mình chính là một người thiếu tình yêu như thế đấy, bởi vậy cho dù cảm nhận được một chút lòng tốt thôi là đã hận không thể báo đáp bằng tất cả.
Từ nhỏ đến lớn người đối tốt với cậu thật sự rất ít ỏi, không có được mấy người, thế cho nên khi mỗi một người xuất hiện cậu đều vô cùng quý trọng.
Tựa như người chết đuối cố gắng bắt lấy cọng rơm duy nhất bên người, cho dù biết không làm nên chuyện gì, sớm muộn cũng sẽ chìm xuống, nhưng vẫn phải bám chặt lấy nó.
Cho đến trước đây không lâu, Tần Mộ mời cậu dự sinh nhật, cậu dùng chính tiền tiết kiệm của mình để mua một chiếc nhẫn làm quà.
Nhưng đúng lúc chuẩn bị ra ngoài thì đυ.ng phải Phó Sương Trì.
Phó Sương Trì giật lấy hộp quà trong tay cậu, nhìn thấy món quà cậu chuẩn bị thì cười muốn gập lưng, vịn ghế dựa, từ trên cao nhìn xuống cậu.
"Nhẫn? Xem ra anh động lòng thật nhỉ, anh Tần đúng là có bản lĩnh."
Yến Thu không để ý đến cậu ta, muốn đi ra ngoài, lại bị cậu ta gọi lại: "Anh chắc chắn muốn đi tự rước lấy nhục?"
Yến Thu dừng bước, hỏi ngược lại: "Cậu có ý gì?"
"Thật ra tôi rất muốn xem trò hay thêm chút, đáng tiếc thật sự không nhịn được, thật sự là quá buồn cười, ha ha ha ha ha..."
"Rốt cuộc cậu có ý gì?" Yến Thu nhìn vẻ trào phúng cợt nhả trên mặt cậu ta, cảm thấy không ổn, quả nhiên, một giây sau đã nghe cậu ta tiếp tục nói: "Anh sẽ không thật sự cho rằng anh ấy thích anh đấy chứ?"
Phó Sương Trì nói xong, chậm rãi thong thả bước đến trước mặt cậu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó bình luận nói: "Anh hai à, anh thật sự không biết tự mình soi gương à."
Phó Sương Trì nói xong khẽ xì một tiếng, lấy điện thoại di động ra, sau đó mở ra một đoạn ghi âm.
Mặc dù không có hình ảnh, nhưng Yến Thu vẫn nghe ra đó là giọng nói của Tần Mộ.
Giọng nói luôn dịu dàng và tươi cười trước mặt mình xuyên qua điện thoại lại cay nghiệt chói tai như vậy.
"Chỉ là một tên nhà quê hèn nhát mà thôi."
"Lúc nhìn người khác mắt cũng không dám ngước lên, anh nhìn thấy khuôn mặt đó của nó là thấy xui xẻo rồi."
"Người lớn lên ở nơi đó... chắc chỉ cần cho một khúc xương là có thể dâng cả mạng cho em đấy."
"Tiểu Trì, một tháng, anh có thể làm cho nó một lòng một dạ với anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]