Dải lụa trên tay Lục Viện còn chưa được cởi ra, đôi mắt cô bị Chu Phù Thế trói chặt, tầm mắt chìm vào bóng tối, hai tay không thể cử động, ý thức đột nhiên hoảng loạn.
Cô không nhớ nổi đây là lần cao trào thứ mấy, càng không nhớ rõ đang trong tư thế nào.
Lục Viện nằm trên tủ kính trang sức khổng lồ trong phòng thay đồ, đôi tay giơ qua đỉnh đầu, dưới thân lót một tấm chăn lông, hai chân đáp lên vai Chu Phù Thế. Cơ thể cô chuyển động theo từng lần đưa đẩy của anh, cổ họng khản đặc nhưng vẫn không kiềm được tiếng rên rỉ, "Hừm... A... Nhẹ chút... A..."
Sau khi Lục Viện tỏ vẻ biết mình đồng ý chuyện gì, Chu Phù Thế hoàn toàn mất kiểm soát, miệng cắn bầu ngực trắng nõn mềm mại của cô, tay ôm lấy eo cô kéo về phía mình, hông mạnh mẽ đưa đẩy, khiến côn thịt vào càng sâu hơn.
Anh gặm cắn từng tấc da trên ngực cô, để lại những vết đỏ dày đặc, rồi mỉm cười hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Toàn thân cô tê dại, có chút đau đớn, giọng nói đã khàn đặc, cô khóc lóc xin tha: "A... Được rồi... Ôm một cái... Em không chịu nổi nữa... Ưm...Nhẹ nhàng chút..."
Anh dùng nụ hôn cuồng nhiệt lấp kín miệng cô, nuốt hết những tiếng rên rỉ của cô, "A Viện, anh yêu em."
Sau đó, Lục Viện không nói nổi nữa, cũng không nhớ Chu Phù Thế buông tha cho cô khi nào, lúc tỉnh lại trên giường trong phòng ngủ, bên ngoài đã tối đen.
Người đàn ông lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-tri-mang/3618489/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.