Sáng nay Chu Phù Thế gửi tin nhắn nhưng Lục Viện không trả lời, anh tưởng cô bận nên không hỏi. Nhưng đã hơn tám giờ tối mà chưa thấy cô về, lúc này anh không kìm được nữa nên mới gọi cho cô.
Lục Viện nằm trên giường của mẹ, nói chuyện điện thoại với anh: "Ừm?"
Nghe ra tâm tình Lục Viện không ổn, Chu Phù Thế chỉ hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Lục Viện ngửa đầu nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp hai mẹ con cô trên tủ đầu giường, "Buổi chiều ăn một tô mì."
Chu Phù Thế nhẹ nhàng thở dài: "Có về ăn tối không?"
Lời này nghe có vẻ hơi ấm ức, anh giống như cô vợ trẻ đang chờ chồng về.
Lục Viện ôm tấm ảnh chụp chung vào lòng, lật người: "Có món gì ngon không?"
Chu Phù Thế quay đầu lại nhìn một bàn đồ ăn, "Có, rất nhiều món ngon."
Lục Viện bật cười, "Hì hì, thật sao? Có gì ngon?"
Chu Phù Thế chụp ảnh rồi gửi qua cho cô, "Em xem WeChat đi."
Cô bấm vào ảnh, nhìn một bàn đầy đồ ăn, trái tim trống rỗng lập tức được lấp đầy, quả thực trên thế giới này luôn có người nhớ đến cô.
Anh lại hỏi, "Có về ăn không?"
Cô cuộn người, tựa cằm vào đầu gối: "Anh chưa ăn à?"
Anh mím môi đáp: "Ừ, anh đợi em về cùng ăn."
Khóe miệng cô vô thức nhếch lên, nhưng lại tàn nhẫn từ chối anh: "Anh ăn đi, tối nay em không về."
Anh im lặng vài giây, cuối cùng cũng không ép cô trở về, "Vậy em nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-tri-mang/3443344/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.