Cô giống như ánh đèn của ngọn hải đăng, sưởi ấm trái tim cậu, mang cho cậu cảm giác bình yên nhất trong cuộc đời. Cô giống như ánh mặt trời tỏa nắng, còn cậu là hoa hướng dương chỉ muốn được bay lên. Biết rằng, tình yêu đơn phương sẽ rất đau khổ, bởi ta sẽ mãi chỉ có thể đứng ở phía sau để dõi theo bóng dáng một ai đó. Không có can đảm để sánh vai, cuối cùng nhận lại sẽ là khoảng cách ngày một xa hơn.
Cảm giác khi yêu rất ngọt ngào, nhưng cảm giác khi thầm thương trộm nhớ lại vô cùng hụt hẫng. Tự mình đa tình, tự mình kiếm tìm khổ sở. Nỗi đau từ sự cô đơn mang lại, nó ăn mòn cả tim gan và thể xác. Cái cảm giác thiêng liêng khi biết trân trọng một người, tại sao lại phải luôn đi liền với sự dằn vặt cùng khổ sở khôn nguôi?
Giá như con người chỉ giống như một cỗ máy vô tri, không có trái tim, không có cảm giác, vậy sẽ chẳng ai phải chịu đau đớn. Và giá như, cậu chưa từng gặp cô, có lẽ cậu sẽ chẳng thể nào hiểu được, thế nào là cảm giác đơn phương yêu một người...