Edit: Qiezi
Một tháng gần đây Nhan Vũ ngủ không được ngon giấc, hôm qua nhờ thuốc ngủ mới có thể an giấc, hôm nay tảng đá trong lòng đã được buông xuống, thần kinh căng chặt cũng được thả lỏng theo.
Cậu vốn muốn giả vờ ngủ tránh cho bầu không khí trong xe trở nên xấu hổ, không ngờ cơn buồn ngủ lại kéo đến, cậu thực sự ngủ ở hàng ghế sau.
Lúc Nhan Vũ tỉnh dậy thì tưởng ở nhà, sắc trời đen ngòm ngoài cửa sổ kéo cậu về thực tại. Cậu hơi khựng lại, nhìn về phía ghế lái thì thấy nơi đó trống không.
Bách An đâu?
Cậu phóng mắt nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ xe, phát hiện nơi này rất gần tiểu khu của cậu. Khi cậu định xuống xe tìm người thì thấy Bách An xách theo một cái túi quay lại, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Thấy cậu tỉnh lại, Bách An đặt túi ở ghế phụ, xoay người lại hỏi: “Em có khó chịu chỗ nào không?”
“?” Ngủ một giấc thôi mà, có cái gì khó chịu? Nhan Vũ mờ mịt lắc đầu.
Bách An quay lại thắt dây an toàn.
“Anh…”
“Tôi đi mua thuốc.”
Nhan Vũ đầu óc trống rỗng ‘à’ một tiếng, qua hai giây mới nói: “Không cần tiễn nữa, tôi có thể đi bộ về nhà.”
“Tôi đưa em lên lầu.” Bách An không nói lời thừa thãi, khởi động xe.
Nhan Vũ không thể làm gì khác hơn là ngây ngốc ngồi trên ghế, lặng lẽ dịch người sang một bên.
Từ đó về nhà tốn năm phút đường xe, cậu quay đầu nhìn ngoài cửa đến đờ ra, chợt phát hiện bất thường —— lúc bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-phuong-tham-lang-an-bi-am-luyen/88560/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.