Yêu đơn phương là cảm xúc như thế nào? Là nhung nhớ? Là yêu thương? Hay là một sự đợi chờ trong vô vọng? Thương một người không khó, nhưng để khiến cho người đó có thể yêu mình lại là một việc khó khăn biết nhường nào. Người đó giống như ánh sai trên bầu trời, tỏa sáng cả một vùng tăm tối, còn bản thân ta chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong số vô vàn những hạt cát, chỉ có thể ngẩng lên trời cao mà ngước nhìn. Điều đó, có sự mãn nguyện, nhưng tột cùng vẫn là sự bi thương lan tỏa mãi.
Cô yêu đơn phương anh. Anh cao ngạo giống như một vị vương giả oai phong, cao cao tại thượng. Sự xuất hiện của anh giống như một vị thần tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo thiêng liêng nhất. Cô biết, anh là người đàn ông cao quý, còn cô chỉ là một bông cỏ dại mọc ở nơi hoang vu, không có tư cách nhung nhớ anh, nhưng lại không có cách nào ngừng lại việc thích anh và mơ mộng.
Yêu chính là như thế. Tuy khó khăn nhưng lại luyến tiếc, tuy tươi đẹp nhưng lại nhuốm màu thê lương. Chất chứa trong cuộc đời mỗi con người đều là những linh hồn biết yêu, đã yêu và đang yêu. Cuộc đời chỉ tươi đẹp khi có tình yêu tồn tại.