Vì đến muộn, mặt trời đã leo lên cao, trời nắng dần, cũng may Tiêu Mạn tinh ý, chọn được chỗ có bãi cỏ rộng, hơn hết còn trồng được nhiều cây cổ thụ nữa nên cả ba người đều vui vẻ. Nơi đây, không khí trong lành dễ chịu biết bao, tuy nằm ở trong thành phố nhưng lại yên tĩnh, thoáng mát, lâu lâu còn được nghe tiếng chim hót líu lo bắt tai.
Tiêu Mạn phân côn công việc cho tình người:
- Tô Minh và Thiếu Phong, hai cậu dựng lều đi. Còn mình sẽ làm đồ ăn.
Hai anh bạn đưa ngón tay cái, biểu tượng ? ám chỉ đồng ý.
Sau khoảng 30p, mọi việc đã hoàn thành êm đẹp cả ba người thoải mái nằm trườn trên thảm cỏ xanh mát, ngắm nhìn những tia nắng và những tán lá cây.
- Không biết chúng ta sau này có còn được như thế này không nhỉ? - Tiêu Mạn với vẻ mặt trầm ngâm, suy tư hỏi mọi người.
Thiếu Phong nhanh miệng nói trước:
- Đương nhiên, cho dù là sau này, chúng ta có cuộc sống riêng thì chúng ta cũng sẽ đưa gia đình nhỏ của mình tụ hopn ở nơi đây. Cậu yên tâm, tuy rằng mỗi người một tính cách nhưng mà khó rời xa nhau lắm đấy.
- Cũng đúng, mình không muốn rời xa các cậu đâu. - Tiêu Mạn bày ra bộ mặt dễ thương.
Tô Minh nãy giờ im lặng, bỗng đánh tiếng:
- Giá như thời gian dừng lại ở đây thật tốt!
Chỉ một câu nói thôi cũng đủ để khiến hai người kia quay lại nhìn.Tô Minh tiếp tục nói:
- Đáng tiếc, thời gian không phải do chúng ta quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-phuong-duoc-den-dap/267377/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.