Lúc tôi còn không biết phải trả lời như thế nào thì đột nhiên tin nhắn lại gửi tới: "Xin lỗi em ấn nhầm vẫy tay hai lần ạ." Lúc này tôi bối rối vội gọi cho Khôi Anh, sau vài giây bên kia đã bắt máy: "Alo gì thế anh iu."
"Ôi bạn ơi, em ấy trả lời rồi cứuuu."Tôi khẽ lấy tay ôm mặt hồi hộp cầu cứu Khôi Anh, vốn dĩ ban đầu tôi chưa dự tính đến trường hợp này. Bên kia, Khôi Anh cười vui vẻ xong liền nói: "Ui thế còn đợi gì nữa, nhắn tin trò chuyện với bé đó đi còn ở đấy mà lo lắng à. Đừng để người ta đợi nhé."
Nói xong cậu ấy cũng cúp máy, chần chừ nhìn màn hình điện thoại mà không biết làm gì. Sau một hồi đắn đo tôi mím môi quyết định nhắn lại: "Không sao đâu em, hai tay nắm mới chắc." Sau đó suốt từ chiều tới tối tôi luôn ôm khư khư lấy chiếc điện thoại nói chuyện với em ấy đến nỗi mẹ tôi còn phải hỏi: "Con có người yêu à?"=))))))))))))))).
Dù đều là những người xa lạ quen biết qua Khôi Anh nhưng một phần có lẽ do không gặp mặt ở ngoài mà nhắn tin qua một chiếc màn hình. Vì thế mà lá gan của tôi cũng to hơn, vui vẻ trò chuyện cùng em ấy rất nhiều chủ đề chẳng mấy chốc đã tới tối muộn, sau khi chúc ngủ ngon em ấy xong tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi mới đến lớp còn chưa kịp ngồi vào chỗ Khôi Anh đã vội chạy tới hóng hớt hỏi: "Sao sao ui dồi ooii hôm qua nói chuyện với em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-phuong-cung-la-mot-loai-cua-thanh-xuan/548495/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.