Tôi sững sờ nhìn màn mưa đang rơi ngoài đường phố, thầm than số phận thật đau khổ đúng cái ngày quên mang áo mưa thì trời lại mưa tầm tã. Khi còn đang ngẩn người thì dưới tay được chạm nhẹ một cái rồi đột nhiên tay tôi bị nắm chặt, tôi khẽ đưa mắt liếc nhìn bên cạnh không ai khác chính là Đại Tỷ.
Để quay ngược lại cách đây hai giờ, sau cái xoa đầu đó không khí giữa hai chúng tôi càng ngại ngùng. Tôi một mặt thì né tránh, một mặt lại muốn dũng cảm đối diện với vấn đề này, tôi và chị đã dây dưa quá lâu rồi cứ hợp lại tan day dứt như vậy không tốt cho cả hai.
Vì thế tôi trở chị đi tìm nơi uống cà phê nói chuyện, đi được một lúc tôi thấy một bên vai đột nhiên bị đè nhẹ, dưới eo hai tay của Đại Tỷ từ từ vòng quanh eo tôi. Sau đó một lúc, Đại tỷ đưa một tay cầm hai vạt áo khoác của tôi che kín lại một tay ôm eo: " Trời lạnh như vậy, mặc áo khoác mà em không biết cài à."
Tôi im lặng không nói gì, trên chiếc xe đó Đại Tỷ tựa đầu vào vai tôi cùng tôi chạy qua nhiều con phố. Sau một hồi không quyết được quán nào hợp ý chúng tôi quyết định vào một cửa hàng phục vụ nhanh, Đại tỷ nói trời lạnh như vậy ăn kem mới hợp lí vì thế tôi chạy vào mua còn chị đợi bên ngoài.
Khi tôi mua xong quay lại trời đã đổ cơn mưa, chúng tôi cứ như vậy trú ở cửa hàng lặng ngắm màn mưa và thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-phuong-cung-la-mot-loai-cua-thanh-xuan/548488/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.