Quay lại trường đang vào giờ cao điểm nên khá đông xe cộ đèn đường nhấp nháy còi inh ỏi. Mà sau cuộc phẫu thuật tai tôi khá sợ nơi có tiếng ồn kéo dài. Nhanh chóng lái xe tấp vào lề lắc lắc đầu khi thấy tai đang ù đi. Mưa ngày một nặng hạt, vội vàng lấy máy ra gọi cho cậu ấy.
"Tao đến rồi đấy, giờ đường hơi đông ra chỗ ngã tư bên đường tao đang đợi." Tôi nóng vội gọi cậu ấy ra sợ cậu ấy đợi lâu sẽ ốm.
Đứng đợi một lúc khiến người tôi ngày càng lạnh, mặc cho mưa đang thấm dần vào quần áo, tôi vẫn cố tìm nhìn xem cậu đang ở đâu. Đột nhiên xa xa tôi thấy cô ấy đang ngơ ngẩn sang đường. Lòng tôi đột nhiên vui vẻ một loại an tâm xông lên khẽ cười thầm thở phào vì cậu ấy không sao.
Khi tôi giơ tay định vẫy gọi đột nhiên Đạt người yêu cô nàng phi xe qua,đứng chặn lại trước mặt cô ấy, không nghe được cuộc đối thoại của hai người chỉ thấy Nắng với anh ta giằng co một lúc thì cô ấy liền bị cậu ta kéo lên xe rồi phóng đi.
Suốt quá trình tôi không dám ra mà cũng không muốn ra, chỉ ngơ ngẩn đứng đó, lông mày nhíu chặt tâm tư rối loạn mãi đến khi cảm thấy toàn thân lạnh toát. Tôi mới vội lấy máy gọi lại cho Nắng.
1 cuộc... 2 cuộc... 3 cuộc chỉ là tiết tút kéo dài, tôi nhắn tin cô ấy cũng không trả lời.
Tôi vẫn ngu ngốc đứng đấy mặc cho mưa gió lạnh tạt vào người tôi vẫn ngu ngốc nghĩ rằng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-phuong-cung-la-mot-loai-cua-thanh-xuan/548474/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.