Ánh chiều tà dần buông xuống, phủ đầy lên đôi vai An. Cô vừa gặp Đăng và nói lời chia tay với anh. Họ gặp nhau tại quán cà phê trong một con phố nhỏ. Cô đứng trước mặt Đăng và nói một câu rõ cụt ngủn: ''Mình chia tay đi anh''
Không cho anh nói 1 lời nói, cô quay đầu chạy đi, đi mãi. Vậy là cô đã nói ra được điều mà cô muốn suốt bao lâu nay. Từ giờ anh sẽ không còn là của cô nữa...
*******
-An à! Mày có định tới trường không đây??- Giọng Cát lanh lảnh ngoài cửa vang lên.
- Ừ, chờ chút, tao ra ngay đây.
- Nhanh lên, muộn lắm rồi đấy! Mày có muốn đi học muộn ngay trong ngày đầu tiên không?
- Rồi rồi, ra ngay đây!!!
Sáng nay trời thật đẹp, ánh sáng ban mai ấm áp xen lẫn những cơn gió nhè nhẹ mang cái the mát buổi sớm khiến mái tóc dài buông thõng hai vai An khẽ bay. An rất yêu cái bầu không khí trong lành này. Vậy là từ hôm nay An sẽ chính thức là học sinh của ngôi trường cấp ba danh giá trong thành phố. Cảm giác thật tuyệt vời khi sau bao cố gắng, nỗ lực đã được bù đắp..
Vì không còn thời gian nên Cát và An chỉ mua bánh mì ở căng-tin trường ăn tạm. Ăn xong cô cũng chỉ kịp uống vài ngụm nước mang theo trong cặp. ''Ăn uống xong xuôi rồi, giờ chỉ việc lên lớp là xong''- An thầm nghĩ. Nhưng đang đi, bỗng An ngẩn người ra, chai nước cầm trong tay rơi xuống, đổ lênh láng trên mặt sàn. Trước mặt cô là Đăng. Đã hai tháng trôi qua, trông anh có vẻ gầy đi nhiều. An không biết nói gì đứng chôn chân nhìn người đối diện. Anh lại gần, lặng lẽ nhìn cô, anh cúi xuống nhặt cho cô chai nước. Anh không nói gì cả. An chỉ thấy dưới hàng mi kia là đôi mắt thoáng buồn...
-HẾT CHƯƠNG 1-
[ Xin chào bạn đọc! Đây là tác phẩm đầu tay của mình, rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn, nếu có sai sót mong hãy bỏ qua cho mình. Mình sẽ update truyện sau 1 ngày kể từ khi mình đăng. Cảm ơn rất nhiều:> ]